Chương 71
Đọc duy nhất trên julycomic để ủng hộ nhóm dịch ^^
”Cheon Woojeong, cậu khó khăn đến mức không thể nghe lời nằm xuống sao?”
Vẻ khó chịu hiện ra ngay lập tức. Woojeong vội rút lui:
“Xin… xin lỗi.”
“Biết thì làm theo đi.”
Woojeong cởi quần rồi nằm sấp xuống sàn. Nhưng nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, lũ thiên thần kia khiến anh lo lắng quá. Đang phân vân không biết có nên đề nghị dùng miệng không, thì khi ngửa mặt lên, anh chạm phải ánh mắt Sa Gong Jun đang chằm chằm nhìn mình.
Chờ mãi chẳng thấy nói gì. Không có bàn tay kéo giãn đùi như mọi khi, cũng chẳng có cơn đau xé sau bất ngờ ập đến. Chỉ có Sa Gong Jun với ánh mắt như người vừa trải qua cú sốc.
“Cậu… đang làm gì vậy?”
“…Tôi đang nằm sấp trên sàn.”
“Sao lại nằm sấp trên sàn.”
“……”
“Và sao lại cởi quần.”
“……”
Woojeong nuốt khan. Có vấn đề gì sao? Cậu làm sai à? Sợ nói ra sẽ chọc giận Sa Gong Jun nên cố tình chủ động trước vậy mà.
Lóng ngóng một lúc, cậu ngồi dậy nhặt quần. Sa Gong Jun thường thích kiểu quan hệ xé áo. Không biết hôm nay có định như vậy không, cậu đoán già đoán non.
“Mặc vào làm sao?”
“……”
“Hay là… anh muốn vào phòng tắm?”
Không có câu trả lời. Gương mặt lạnh lùng. Cởi đồ cũng giận, mặc đồ cũng giận, vậy phải làm sao đây? Đứng giữa chẳng biết phải xử lý thế nào, Cheon Woojeong chỉ biết chớp mắt bối rối. Sa Gong Jun nhanh chóng tiến lại gần. Bước chân nặng nề với sải chân rộng khiến trái tim Woojeong đập thình thịch.
“Nãy đã bảo cậu nằm lên giường rồi mà.”
“À, vâng.”
Woojeong vội vàng làm theo. Cậu bò bốn chân lên giường, để lộ phần dưới cơ thể. Chiếc áo len đang mặc xệ xuống, lộ ra vòng mông tròn trịa trắng nõn cùng đùi thon, thậm chí cả núm vú nhô lên rõ mồn một.
“Nên nằm thế nào ạ?”
“Tùy Cheon Woojeong thôi… chết tiệt.”
Sa Gong Jun đưa tay che trán, buông lời chửi rủa.
Woojeong giật mình. Nên nằm sấp hay nằm ngửa? Cậu thử đổi tư thế vài lần. Cuối cùng quyết định ngửa mặt nhìn trần nhà, đầu gối co lên dang rộng.
“Đây là trò gì vậy?”
“…Hả?”
“Tôi đang hỏi ngươi đang diễn trò gì đấy.”
“……”
“Lúc dụ dỗ người khác thì lắm lời, sao giờ lại câm như hến thế?”
Ánh mắt sắc lạnh xuyên qua không khí ngượng ngùng. Woojeong cúi mặt tránh ánh nhìn. Sa Gong Jun liền túm lấy cánh tay cậu.
“Cậu đang thị uy trước mặt tôi đấy hả?”
“Không, không phải thế ạ.”
“Vậy là gì?”
Lần này Woojeong nghẹn lời. Sao đột nhiên lại hỏi khó thế? Thà cứ làm luôn đi còn hơn.
“Thế sao cứ đứng như muốn tôi nhìn cậu vậy?”
Giường rung lắc. Sa Gong Jun ngồi bệt xuống, ánh mắt săm soi dán chặt vào Woojeong.
“Là vì…”
Đối mặt với Sa Gong Jun thẳng thừng cả lời nói lẫn hành động chưa bao giờ dễ dàng. Gần đây cậu còn chọc giận hắn bằng cách liên tục tìm cách trốn chạy, nên giờ bị tra hỏi dồn dập càng khiến miệng lưỡi thêm bất động.
“Ý tôi là…”
Sa Gong Jun khom người áp sát Woojeong đang nằm trên giường. Khoảng cách gần đến nỗi chỉ cần cử động nhẹ là chạm mũi, hắn nghiến răng hỏi:
“Ý cậu là thế nào hả?”
Tưởng sẽ được đón nhận vui vẻ, nào ngờ lại phản tác dụng. Từ giọng điệu, biểu cảm đến không khí xung quanh – tất cả đều toát lên vẻ không hài lòng từ anh ta.
Giống như ở sân bay Thanh Đảo, nếu có rào chắn hay giữ khoảng cách một chút thì có lẽ đã khác. Woojeong ngậm môi run rẩy, mãi không thốt nên lời.
“Tôi chỉ…”
Woojeong đan ngón tay vào nhau trên bàn, cẩn trọng đáp:
“Vì ở đây mọi người luôn làm thế… nên tôi chuẩn bị trước để anh không nổi giận…”
Một cú đánh bất ngờ từ Woojeong khiến bầu không khí đông cứng.
Im lặng đến mức có thể nghe thấy hơi thở của nhau. Dù khó lên tiếng phá tan sự tĩnh lặng này, nhưng để tình hình không xấu thêm, cậu vẫn cố gắng tiếp tục:
“Anh bảo tôi phải theo sở thích của anh mà. Chê tôi chậm chạp, khó hiểu, bực mình vì phải chỉ dẫn mãi. Nên tôi tự suy nghĩ và hành động theo cách mà tôi tưởng anh sẽ thích…”
Woojeong siết chặt các ngón tay, hít một hơi sâu.
“Nhưng tôi không ngờ lần này anh lại giận. Nếu biết anh ghét thế, tôi đã không làm đâu. Tôi thật sự chỉ muốn làm theo ý anh thôi, không có ý gì khác…”
“……”
“Tôi biết anh khó chịu vì tôi nhận tiền trước. Phần đó tôi cũng rất cảm kích. Thật lòng, tôi không ngờ anh giúp nhiều đến thế nên hơi bất ngờ. Nhưng lúc đó tôi mê man, tỉnh dậy rồi vẫn thấy mọi thứ như mơ nên tôi mới…”
“…Tiền công?”
“Tôi sẽ trả hết. Vì vậy đừng đối xử khắc nghiệt quá. Miễn không quá khó khăn, tôi sẽ chiều theo anh, dù bao lâu tôi cũng trả đủ…”
Giọng Woojeong dần nhỏ lại. Cậu không biết phải trả thế nào, trả bao nhiêu. Nợ tiền bọn cho vay hay ngân hàng thì có con số rõ ràng. Có thể kiểm tra xem còn bao nhiêu chưa trả. Nhưng món nợ giữa cậu và Sa Gong Jun chẳng có đơn vị đo lường cụ thể, cũng chẳng tồn tại dưới hình thái nào có thể nhìn thấy.
Đầu óc tôi bỗng trống rỗng. Tôi không biết phải tính toán thế nào nữa. Cảm giác như đang đổ nước vào một cái thùng không đáy vậy. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, tay chân tôi run lẩy bẩy.
“Một ngày anh định làm mấy lần? Tôi biết anh không thích bị ràng buộc giờ giấc, nhưng nếu báo trước thì sẽ dễ dàng hơn cho tôi.”
“…Hả, Cheon Woojeong.”
Không khí thật kỳ lạ. Một kẻ lúc nào cũng sẵn sàng lao vào giờ lại kiên nhẫn nghe tôi nói thế này. Woojeong thận trọng hỏi, như thể đang thăm dò:
“Bây giờ anh không định làm sao?”
“Cậu gọi cái đó là lời à?”
“…Vâng ạ?”
Nếu không định quan hệ hay hành hạ gì, thì sao lại đưa tôi về Yeonhui-dong làm gì? Woojeong nhìn Sa Gong Jun với ánh mắt lạc lối.
“Trước giờ anh vẫn luôn nhận như thế mà.”
Khoảnh khắc chứng kiến mọi lời nói và hành động trước đây của mình quay lại đạp lên chân mình, khuôn mặt điển trai của Sa Gong Jun nhăn nhó hết cỡ. Hít một hơi thật sâu đến mức ngực phồng lên, nắm chặt rồi mở bàn tay, anh ta quay lưng lại.
“Tôi đang nghỉ. Tôi sẽ làm việc trong thư phòng rồi quay lại.”
Nói xong, anh ta rời khỏi phòng ngủ.
Nghỉ ư? Woojeong không thể tin nổi vào những gì vừa nghe, chỉ biết nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng ngủ đóng chặt. Cứ như thể bất cứ lúc nào Sa Gong Jun cũng có thể mở cửa xông vào, túm lấy chân cậu mà dang rộng ra.
*
Cốc cốc.
“Anh Woojeong. Tôi là Kim Woojin đây.”
Woojeong đang chìm trong chăn mở mắt tỉnh dậy. Đầu óc mơ màng, tay chân rã rời. Sau cuộc đối đầu căng thẳng với Sa Gong Jun, cậu kiệt sức ngã vật xuống, thậm chí không nhớ mình đã ngủ từ lúc nào.
“Anh dậy rồi ạ? Hay vẫn còn ngủ?”
Làm sao đây, có nên mở cửa không. Kim Woojin lẩm bẩm một mình rồi gọi điện cho thư ký Choi Seokhyeon. Seokhyeon-ah, anh đây, giám đốc điều hành đâu rồi? Hôm nay không liên lạc được. Có chút việc muốn hỏi. Anh Woojeong vẫn chưa dậy. Những lời đại loại như thế văng vẳng bên tai Woojeong trong cơn mơ màng.
Woojeong dần dần lấy lại sức lực. Với bước chân còn hơi khó nhọc, cậu mở cửa phòng ngủ.
“…Trưởng Kim?”
“Cậu Woojeong!”
Vị trưởng phòng họ Kim – người trước đó đã nói “Tôi sẽ liên lạc sau” – bước tới với nụ cười rạng rỡ.
“Tôi đang lo lắng vì không thấy cậu trả lời điện thoại.”
“Tôi ngủ quên nên không nghe máy. Anh đợi lâu chưa?”
“Không lâu đâu. Nhân tiện, đã rất lâu rồi tôi mới được gặp cậu như thế này, thật vui quá.”
Những sự kiện xảy ra thời gian qua hiện lên trong đầu khiến Woojeong hơi ngượng ngùng. Cậu cười gượng chào hỏi ông.
“Vâng, tôi cũng vậy. Dạo này anh vẫn khỏe chứ?”
“Có. Cảm ơn cậu.”
Trưởng Kim đáp ngắn gọn rồi ra hiệu cho nhân viên bên ngoài mang đồ chuẩn bị sẵn vào.
“Giám đốc đi làm có nhờ tôi chuẩn bị đồ ăn cho cậu.”
“…Đi làm ư?”
“Ban đầu ông ấy bảo để cậu ngủ yên… nhưng tôi không thể làm thế được. Cậu đã bỏ bữa tối hôm qua và sáng nay, nếu nhịn luôn bữa trưa thì nguy hiểm lắm.”
Cuộc trò chuyện có gì đó kỳ lạ. Woojeong liếc nhìn quanh phòng ngủ – ánh nắng tràn vào chan hòa. Phòng ngủ tầng 2 ở Yeonhui-dong vốn không có nắng chiều muộn. Khi cậu cúi nhìn sàn, Trưởng Kim dìu cậu ngồi xuống ghế sofa.
“Cậu ngủ suốt chiều hôm qua rồi ngủ tiếp cả đêm. Bây giờ là 2 giờ chiều ngày hôm sau rồi.”
“Thật sao?”
Woojeong lướt mắt nhìn phòng thay đồ. Chiếc giỏ đồ giặt chất đầy dấu vết của cậu. Phải chăng từ khi Sa Gong Jun rời đi, cậu đã ngủ say như chết? Woojeong nhắm nghiền mắt thở dài.
Trưởng Kim mỉm cười: “Có lẽ dạo này cậu mệt mỏi nhiều quá.”
Trong lúc Woojeong trò chuyện ngắn với Trưởng Kim, nhân viên đẩy xe đẩy vào, bày biện bộ đồ ăn lên bàn trước sofa. Trong tô sứ trắng ngần là cháo rau củ, thịt bò xé nhỏ và kim chi nước.
“Tôi chuẩn bị món dễ ăn, cậu cố dùng chút nhé.”
Dù nghe nói đã bỏ qua hai bữa nhưng tôi vẫn chẳng thấy đói. Ngược lại, bụng còn cồn cào khó chịu như bị đầy hơi. Nhưng nhớ đến lời bác sĩ dặn đi dặn lại phải ăn uống đầy đủ, tôi đành gạt sự ngại ngùng sang một bên và quyết định ăn chút gì đó.
“Cảm ơn anh.”
“Mời cậu ra bàn ăn. Tôi sẽ dọn chỗ cho cậu ngay.”
Mùi thức ăn lan tỏa khắp phòng ngủ khiến bụng tôi bắt đầu cồn lên. Thật kỳ lạ. Món thịt kho tàu vốn là món tôi không thể sống thiếu, cháo rau trông cũng vô cùng hấp dẫn. Cố nén cảm giác buồn nôn bằng cách điều chỉnh hơi thở, cuối cùng Woojeong vẫn không kìm được mà trào ra tiếng nấc nghẹn.
“Cậu Woojeong?”
“Xin… xin lỗi. Tự nhiên tôi…”
Vừa thốt ra câu đó, cậu lập tức dùng tay bịt miệng lại. Woojeong lao vào nhà vệ sinh, khóa cửa và mở nắp bồn cầu ngay khi vừa cúi đầu xuống. Chỉ chậm một chút thôi là đã suýt gây ra tai nạn nghiêm trọng rồi. Vừa xoa ngực, Woojeong vừa nôn ra hết những gì trong bụng.
Tưởng đã đỡ hơn, nhưng khi mở cửa nhà vệ sinh, mùi thức ăn lại một lần nữa hành hạ Woojeong. Cứ thế lặp đi lặp lại vài lần. Phải đến khi không còn gì để nôn nữa, Woojeong mới có thể rời khỏi nhà vệ sinh.
“…Giám đốc Kim.”
“Bụng cậu khó chịu lắm sao?”
“Tôi nghĩ vậy.”
“Vào giường nghỉ đi. Trước hết nên bình tĩnh đã.”
Giám đốc Kim dìu Woojeong – người bước ra với khuôn mặt tái mét – về phía giường. Sau khi thở phào nhẹ nhõm, Woojeong tựa lưng vào đầu giường và cố ăn vài thìa cháo loãng. Nhưng rồi cậu xin lỗi vì không thể tiếp tục bữa ăn.
Cả cháo lẫn đồ ăn kèm hầu như còn nguyên. Vốn dĩ trước giờ hiếm khi bỏ thừa đồ ăn nên cậu cảm thấy rất áy náy. Đang phân vân không biết xử lý thế nào thì cánh cửa phòng ngủ bật mở.
“Giám đốc, ngài đã về ạ?”
Sa Gong Jun trong bộ vest chỉnh tề bước vào phòng ngủ. Áo vest xám đậm, cà vạt cùng chiếc cặp tài liệu trên tay, anh đang nhìn thẳng vào Woojeong.
“Cậu mới ăn trưa xong à?”
“Vâng. Cậu ấy mới tỉnh dậy không lâu.”
“Bảo nghỉ ngơi không có nghĩa là bỏ bê bản thân như thế này.”
Giám đốc Kim sau khi dọn dẹp khay thức ăn liền cầm khay tiến về phía Sa Gong Jun. Giọng nói hạ thấp hết mức, ông lên tiếng ngắn gọn. Ánh mắt Sa Gong Jun lướt qua chiếc bát rồi dừng lại ở Woojeong.
Woojeong vội chui vào trong chăn.
Một lát sau, tiếng bước chân Giám đốc Kim rời khỏi phòng ngủ vang lên.
Sa Gong Jun tiến lại gần, kéo chăn ra khỏi người Woojeong. Vừa đủ để lộ đôi mắt cậu. Sau đó, y lẳng lặng rút tay về, giữ khoảng cách vừa phải.
“Nghe nói cậu hầu như không động vào đồ ăn.”
“…Vâng.”
“Sao không ăn? Tối qua cũng thế.”
“Tôi thấy không khỏe trong người.”
“Đau à?”
“Không, không phải đau ạ. Chỉ hơi khó chịu thôi, lát nữa sẽ ổn. Hồi ở Manila tôi cũng hay bị vậy.”
Manila? Lúc nào chứ? Sa Gong Jun lẩm bẩm như tự nói với mình rồi đột ngột nắm lấy cằm Woojeong. Tay y thoải mái sờ lên trán rồi vuốt xuống gáy cậu, sau đó mới lên tiếng:
“Tôi sẽ bảo họ mang đồ ăn khác đến.”
Bữa ăn được dọn lại lần nữa. Ngồi cạnh nhìn Sa Gong Jun chằm chằm khiến Woojeong bứt rứt, việc thấy Giám đốc Kim bước vào lần thứ hai cũng chẳng dễ chịu hơn. Đến khi nhận ra món ăn kèm đã được đổi sang loại khác, cậu đành miễn cưỡng cầm lại thìa.
“Tôi đang ăn rồi. Anh ra ngoài kiểm tra đi.”
Sa Gong Jun tháo cà vạt, cầm trên tay rồi bước vào phòng tắm. Woojeong nhìn chén cháo ấm nóng trước mặt, đưa một thìa lên miệng. Nuốt xuống, cảm giác khó chịu tạm chịu được. Cậu ăn như nuốt cho xong chứ không phải thưởng thức.
Mùi thức ăn vương trong miệng khiến cậu bức bối. Woojeong hé cửa phòng tắm. Sa Gong Jun đang tắm dưới vòi sen. Cậu vội vàng đánh răng trước bồn rửa mặt. Đánh xong một lần, lại bóp thêm kem đánh răng làm lại lần nữa. Súc miệng nhiều lần, cảm giác buồn nôn dịu bớt phần nào.
Ad fix xưng hô bộ này đi ạ, bị lỗi chương, với lại mất thoại nữa, chủ yếu ở những chương gần cuối ạ. Btw truyện hay lắm😘😘
Chương nào đến chương nào b
từ chương 66 đến gần cuối ạ, 67,68 mình mới đọc lại là fix rồi ạ, nhà dịch check xem trc đây đã sữa chương nào r coi lại tiếp giúp e nhe, để mai e cập nhật tiếp🥺🥺