Chương 72
Đọc duy nhất trên julycomic để ủng hộ nhóm dịch ^^
Woojeong quay lại giường nằm xuống.
Một lúc sau, Sa Gong Jun bước ra với chiếc áo choàng tắm khoác trên người. Làn da ướt át lấp ló sau tà áo xanh thẫm khi y tiến đến gần. Woojeong lặng lẽ trượt mông ra xa, nép vào mép giường.
“Ăn xong rồi?”
“Vâng. Nhưng còn thừa một ít đồ ăn kèm.”
“Chừng đó thì không sao.”
Anh chàng vừa cười khẽ nhếch mép liền nghiêng đầu nhìn Woojeong. Khoảng cách giữa họ đang dần xa ra.
“Nhưng… cậu cứ tránh đi đâu thế?”
“Tôi… Tôi tránh ra để anh ngồi thoải mái hơn mà.”
Người đàn ông liếc nhìn đầy khó chịu rồi ngồi sát bên Woojeong, lên tiếng:
“Lại đây.”
Giờ định làm gì đây? Cũng không phải nuôi béo rồi ăn thịt. Biết thế này đừng có ăn tối làm gì. Woojeong miễn cưỡng quay người về phía Sa Gong Jun thì bất ngờ khuôn mặt hắn áp sát vào tầm mắt. Anh nuốt khan, vội ngả đầu ra sau.
“Sao cứ lần lữa thế?”
“……”
“Đừng bảo cậu chỉ giả vờ đến gần đấy nhé?”
“Không… không phải đâu.”
Bị lộ rồi. Cứ giả vờ cử động rồi phát ra tiếng thôi mà. Woojeong nhanh chóng xoay người, áp sát vào hông Sa Gong Jun.
“Đúng rồi đấy. Cậu giỏi lắm mà, trò giả vờ đến gần ấy.”
Hắn nắm vai Woojeong đè xuống. Cậu chỉ biết để mặc cho hắn điều khiển.
“Đến gần hơn nữa đi.”
“…Ở đây làm sao gần hơn được nữa?”
Woojeong lẩm bẩm như thể không hiểu, khiến Sa Gong Jun bật cười khẽ.
“Muốn tôi chỉ cho không?”
Người đàn ông nói câu kỳ quặc rồi với tay về phía chiếc áo ngủ của Woojeong.
“Không, không cần đâu. Tôi nghĩ… thế này là ổn rồi.”
Khi nhận ra điều gì đó bất thường thì đã muộn. Cuối cùng, Woojeong bị lột sạch quần áo, nằm sấp trên người Sa Gong Jun.
Ngực họ chạm vào nhau, đùi lướt qua khe hở giữa hai cơ thể. Khi Woojeong liếc nhìn xung quanh rồi giãy giụa, Sa Gong Jun ấn nhẹ lên lưng anh thì thầm: Lại định chạy đi đâu nữa?
Khắp tay chân, gáy, hông nổi đầy da gà. Woojeong co rúm người lại run rẩy. Bàn tay xoa lên da thịt cứ như muốn men theo xương sống lên nắm lấy đầu cậu.
“Lạnh à?”
“…Ừ.”
Sa Gong Jun phủ lên người Woojeong như tấm chăn, rồi thực sự đắp chăn cho cậu. Sau đó ôm chặt không chừa kẽ hở.
“Giờ đỡ chưa?”
“…Ừ.”
Nghe tiếng Woojeong nuốt từng hơi thở ngắn, Sa Gong Jun nhíu mày rồi nới lỏng tay. Nhưng hắn không buông cậu ra.
Woojeong nghiêng đầu tìm một tư thế thoải mái. Kiểu này không ổn, kiểu kia lại gượng gạo. Sau vài lần xoay trở, cậu mới yên vị khi đặt đầu lên vai đối phương.
Bàn tay thô ráp xoa lưng, vỗ nhẹ mông rồi buông ra. Đáng lẽ phải thấy khó chịu mới đúng. Nhưng hơi ấm tỏa ra từ cơ thể đối diện, cảm giác da thịt chạm nhẹ, nhịp tay vỗ đều đều – tất cả lại mang đến cho Woojeong một sự bình yên kỳ lạ.
Mi mắt Woojeong dần trĩu xuống như đang chờ đợi một cái giá phải trả.
*
Woojeong ngủ trưa trong tư thế nằm sấp trên người Sa Gong Jun. Hai tay ôm lấy đôi vai rắn chắc, đôi chân vắt chéo, cậu chìm vào giấc ngủ ngon. Dường như có mơ thấy điều gì đó ngắn ngủi, nhưng chẳng nhớ được là gì.
“Cheon Woojeong.”
“…Vâng.”
“Dậy đi. Sắp đến giờ ăn tối rồi.”
Mí mắt nặng trĩu. Woojeong lẩm bẩm, thà ngủ tiếp còn hơn phải dậy ăn.
“Tôi muốn ngủ thêm…”
Woojeong áp má lên ngực Sa Gong Jun, nhắm mắt lại. Sa Gong Jun kéo cậu dậy. Woojeong mơ màng bị lôi đi, mặt dí vào gáy anh, rồi lại ngã vật ra.
“Ăn cơm, uống thuốc, tiêm, nhận pheromone. Rồi muốn ngủ tiếp thì ngủ.”
“…Nhiều việc quá.”
Sa Gong Jun bật cười như thể bất lực, lẩm bẩm: “Vẫn chưa tỉnh hẳn à?”
Woojeong nằm im lặng một lúc lâu, không động đậy. Khu vườn ngoài cửa sổ phòng ngủ dần chìm vào bóng tối, căn phòng cũng ngập trong đêm – cậu vẫn cứ thế nằm yên.
Trong lúc đó, Sa Gong Jun xử lý công việc qua điện thoại. Thoáng nghe thấy giọng nói trao đổi về công ty, trong đó có cả tiếng thư ký Choi hỏi: “Ngày mai ngài có đi làm không ạ?”
“Đúng giờ.” Sa Gong Jun trả lời rồi dặn dò vài việc về cuộc họp sáng. Ai sẽ tham dự, chủ đề là gì, vấn đề cần lưu ý. Buổi chiều có cuộc họp nào, khách bên ngoài nào sẽ đến…
Từ lúc nào không hay, Woojeong đã tỉnh giấc và lặng lẽ lắng nghe giọng nói của anh. Đây là lần đầu tiên cậu nghe giọng anh một cách vô tư như thế. Những lúc trò chuyện, cậu luôn bận tâm đến quá nhiều thứ nên chẳng để ý. Thật kỳ lạ, giọng anh vừa dịu dàng lại vừa toát ra một sức mạnh khiến người ta sẵn sàng quy phục.
Mỗi lần anh nói, ngực cậu lại phập phồng theo. Hơi ấm tỏa ra qua lớp chăn mỏng khiến da thịt cậu ngứa ngáy. Woojeong cảm thấy một nỗi áy náy khó hiểu với thư ký Choi đang ở đầu dây bên kia, liền kéo chăn trùm kín đầu.
Một lúc sau, bàn tay ấm áp đặt nhẹ lên đầu cậu. Woojeong giật mình, thò mặt ra khỏi chăn.
“Tỉnh rồi hả?”
“Vâng.”
Woojeong trả lời với chút căng thẳng. Sa Gong Jun nhìn cậu chăm chú, tay nhẹ nhàng vén mái tóc che ngang mắt cậu rồi vuốt ve vầng trán tròn trịa.
“Điều chỉnh lịch trình không dễ dàng gì. Nhưng tôi sẽ cố đúng giờ hẹn khám, cậu cứ đợi nhé.”
“…Ý anh là sao ạ?”
“Chúng ta đã hẹn khám định kỳ vào 6 giờ chiều thứ Tư hàng tuần mà.”
Dù đã đoán trước nhưng cậu không ngờ anh thực sự sẽ làm vậy. Chẳng phải Sa Gong Jun từng nói ghét trẻ con sao? Thế mà giờ nghe như anh đang hứa sẽ tiếp tục giúp đỡ cậu. Woojeong ngửa mặt nhìn anh, vẻ mặt ngơ ngác.
“Có vấn đề gì sao?”
“Không hẳn là vấn đề… Tôi không nghĩ anh sẽ tiếp tục giúp tôi lâu dài như vậy.”
“Không, ngược lại mới đúng. Nếu Cheon Woojeong muốn hồi phục và ổn định sức khỏe, cậu sẽ cần pheromone alpha trong thời gian tới. Ở cạnh tôi là hợp lý.”
“Chính điều đó khiến tôi thấy kỳ lạ. Nếu anh cho tôi pheromone để giúp đỡ, thì các thiên thần cũng sẽ được hưởng lợi theo.”
Woojeong đau đầu tìm cách diễn đạt thay cho câu đó. Từ “kỳ lạ” là cách nói từ góc nhìn của cậu, còn “ép buộc” lại quá gay gắt. Cần một từ nào đó phù hợp hơn với vị thế của Sa Gong Jun…
“Tôi sợ sẽ làm phiền anh.”
“Đúng vậy. Bình thường, việc cố chiếm lấy Cheon Woojeong như thế này phải thật phiền phức và rắc rối mới phải.”
“Kỳ lạ thật,” vừa nói vừa nâng cằm lên.
Ánh mắt của Woojeong lộ rõ sự bối rối.
Bỗng nảy ra ý nghĩ: người ta thường nói khi chịu chấn động quá lớn, có thể sẽ quên hết mọi thứ, biết đâu Sa Gong Jun cũng vậy.
“Anh.”
“Sao?”
“Tôi sợ anh quên nên nhắc lại ạ.”
“Quên gì?”
Lại định nói cái gì đây? Sa Gong Jun dùng hai tay ôm lấy cái đầu tròn và gáy mình.
“Tôi có thai rồi.”
“…Tôi biết.”
“Ý tôi là tôi đang mang thai ạ.”
“Biết rồi, mang thai con của tôi. Mà tới hai đứa.”
Đôi mắt đen kịt không chút gợn sóng. Ngược lại, Woojeong – người vừa thốt ra câu đó – lại bồn chồn không yên.
“Nếu tôi ở đây… vậy các thiên thần sẽ sao ạ?”
Hắn hỏi lại. Thiên thần? Woojeong cắn môi dưới, lúng túng. Rồi bất chợt thú nhận: “Thực ra cháu đã lấy một chữ trong tên chú và tên cháu để đặt tên cho bé.” Bụng đang áp sát Sa Gong Jun bỗng dưng lạnh toát, Woojeong co rúm người lại định tránh ra. Ngay lập tức, Sa Gong Jun vòng tay ôm eo Woojeong, không cho động đậy.
“Sao thì sao. Phải sinh ở đây, nuôi ở đây.”
“…Hả?”
Đôi mắt đen của Woojeong như chấn động.
“Sao mặt lại thế? Đừng bảo cậu định để thằng khác nuôi?”
“À, không ạ. Tôi chưa từng nghĩ vậy.”
“Phải đấy, tốt nhất đừng bao giờ nghĩ tới.”
Sa Gong Jun vuốt gáy Woojeong bằng cử chỉ dịu dàng nhưng giọng đầy cảnh cáo:
“Tưởng tượng thôi đã thấy bực. Cẩn thận đấy.”
Woojeong ngỡ mình trả lời sai nên vội nói: “Tôi định tự nuôi mà.” Ánh mắt Sa Gong Jun càng lúc càng lạnh. Sợ hãi, Woojeong bất giác tiết ra pheromone.
“Ơ, cái này tự nhiên… Tôi, tôi sẽ dọn ngay ạ.”
Ánh nhìn khó hiểu đóng chặt vào gáy Woojeong. Như muốn cắn xé. Đúng lúc Woojeong co vai, bàn tay lớn đã ôm lấy sau gáy – vốn đang cố lảng ra xa – rồi nghiêng đầu.
“Đưa đây. Đừng để phí đồ quý.”
Sa Gong Jun áp sát môi vào cổ Woojeong, hút mạnh không ngừng. Như kẻ vừa thoát khỏi nơi ngập khói, hắn cuồng nhiệt hít lấy hơi thở trong lành của cô.
Rồi hắn đổi tư thế, đè Woojeong xuống giường, leo lên trên. Bàn tay vốn đang nắm lấy vai cậu trượt dần xuống. Qua xương đòn, xuống ngực, Sa Gong Jun cảm nhận từng đường cong của Woojeong trước khi siết chặt eo cậu. Khi hắn cúi xuống, áp môi lên làn da trắng mịn nơi ngực, Woojeong bất giác nuốt một hơi gấp gáp.
“Ư… hửm…”
“Tôi sẽ không làm đau cậu đâu, không cần căng thẳng thế. Dù sao Cheon Woojeong cũng đã nói rằng cậu phải thích nghi với pheromone của tôi mới khá lên được mà.”
“Vâng… ừm.”
Nhưng chẳng dễ dàng như lời nói. Cơ thể cậu đã cứng đờ vì những ký ức về mối quan hệ giữa hai người, chứ không phải vì lời hứa “sẽ không làm đau” của Sa Gong Jun.
Hắn liếm láp ngực Woojeong, để lại vô số vết hồng. Không quên phủ lên đó một lớp pheromone alpha dày đặc.
Ít nhất những vết tích bẩn thỉu này cũng sẽ nhắc nhở omega kia rằng có một alpha tồn tại. Đúng lúc dục vọng chiếm hữu bị kìm nén bấy lâu sắp bùng nổ, hắn nghe thấy Woojeong gọi.
“…A, ajusshi.”
Ký ức về lần hắn phớt lờ tiếng gọi ấy, ép cậu đến mức phải vội vã lao đến bệnh viện thoáng hiện. Sa Gong Jun kiềm chế pheromone đang muốn bùng phát, giao nhau ánh mắt với Woojeong.
“Tôi… buồn nôn quá… Đợi một lát nữa… ưm.”
Woojeong bịt miệng, chạy vội vào nhà tắm.
Sa Gong Jun đứng ngẩn người nhìn cảnh Woojeong vừa tiếp nhận pheromone của hắn đã nôn thốc nôn tháo.
*
Tình trạng của Woojeong mấy ngày qua chẳng có dấu hiệu thuyên giảm, cứ tạm lắng rồi lại trở nặng.
Không chỉ ăn uống khó khăn, những ngày hiếm hoi cậu ăn được vài muỗng thì ngay sau đó lại nôn ra hết. Thậm chí uống nước cũng không xong.
Bác sĩ điều trị chẩn đoán rằng có lẽ do một thời gian dài không có trao đổi pheromone nên xảy ra hiện tượng nhiễu tạm thời kết hợp với ốm nghén. Woojeong phải truyền dịch bổ sung dinh dưỡng và bắt đầu được tiêm thêm thuốc thay thế qua đường truyền.
Sức khỏe suy yếu khiến Woojeong dành phần lớn thời gian ngủ. Có những ngày cậu nằm bất động từ lúc Sa Gong Jun đi làm cho đến khi anh về nhà.
Sau giờ làm, Sa Gong Jun trở về Yeonhui-dong, kiểm tra tình trạng của Woojeong rồi ngồi xuống mép giường. Cánh tay thò ra khỏi chăn của Woojeong đã tím bầm. Những mạch máu trên tay cậu vỡ ra từ lâu do tiêm thuốc. Dù bất tỉnh nhưng có lẽ cậu vẫn cảm nhận được đau đớn. Mỗi lần tiêm thuốc, cậu đều rên rỉ yếu ớt, còn Sa Gong Jun chỉ có thể đứng nhìn trong bất lực.
Bác sĩ điều trị sau khi kiểm tra cho Woojeong đã tiến lại gần Sa Gong Jun.
“Giám đốc.”
Vẻ mặt ngập ngừng, ông chỉ giơ tấm bảng bệnh án vô thưởng vô phạt lên.
“Cứ nói đi.”
“Mạch máu của Woojeong đã yếu đi rất nhiều. Có lẽ chúng ta nên tạm thời quay lại phương pháp tiêm thuốc như ban đầu.”
“Phương pháp ban đầu?”
“Thuốc thay thế thường được tiêm vào đùi. Nếu không chịu được nữa thì có thể chuyển sang tiêm cơ cánh tay. Vùng đùi đã hồi phục khá nhiều nên giờ có thể đổi lại cách tiêm. Tôi sẽ đến mỗi tối, ngài thấy ổn chứ?”
“……”
“Nếu ngài thấy bất tiện, tôi sẽ cử một bác sĩ phụ trách riêng.”
Khuôn mặt Sa Gong Jun đờ ra khi tưởng tượng cảnh một gã đàn ông nào đó sờ mó đùi Woojeong.
“Không, để tôi làm.”
Bác sĩ giải thích cách tiêm cho Sa Gong Jun rồi rời phòng ngủ.
Trong căn phòng ngập ánh hoàng hôn, Woojeong chìm vào giấc ngủ như chết, còn Sa Gong Jun cầm ống tiêm ngồi bên giường. Anh kéo chăn khỏi chân Woojeong và tụt quần pajama xuống.
“……”
Hắn nhắm mắt thở dài. Đùi đã ngả màu xanh vàng loang lổ, chẳng còn tìm thấy vết kim tiêm nào, thế mà người ta vẫn bảo đây là trạng thái hồi phục. Lúc này hắn chỉ muốn xông đến nắm cổ bác sĩ điều trị mà lắc cho một trận.
Sa Gong Jun cởi chiếc áo pajama của Woojeong ra. Hắn dùng bông cồn chà xát lên cánh tay trái của Woojeong rồi tiêm thuốc vào. Woojeong nằm trên giường không thốt nổi lời đau đớn, chỉ có thể quằn quại.
“Cái thứ thuốc chết tiệt này phải tiêm đến bao giờ mới thôi? Sao mãi không thấy khá lên? Chẳng lẽ ngoài việc chờ đợi vô vọng thì không còn cách nào khác?” Mọi thứ thật ngột ngạt.
Ad fix xưng hô bộ này đi ạ, bị lỗi chương, với lại mất thoại nữa, chủ yếu ở những chương gần cuối ạ. Btw truyện hay lắm😘😘
Chương nào đến chương nào b
từ chương 66 đến gần cuối ạ, 67,68 mình mới đọc lại là fix rồi ạ, nhà dịch check xem trc đây đã sữa chương nào r coi lại tiếp giúp e nhe, để mai e cập nhật tiếp🥺🥺