Chương 73
Đọc duy nhất trên julycomic để ủng hộ nhóm dịch ^^
Trong lòng nguyền rủa, hắn ném ống tiêm rỗng xuống sàn. Cùng với đó, tâm trạng hắn cũng rơi xuống đáy.
Hắn từng nghĩ chỉ cần đáp ứng đủ mọi thứ Cheon Woojeong cần thì cậu sẽ mau khỏe lại. Ở ký túc xá chật chội còn tệ hơn khu Yeonhui-dong, bữa ăn qua loa không bằng chế độ dinh dưỡng đàng hoàng, phòng khám tồi tàn sao sánh được đội ngũ y tế phòng VIP. Hắn đã nghĩ như vậy.
Nhưng trước tình cảnh mọi tính toán đều trở nên vô dụng, lần đầu tiên trong đời hắn thấm thía ý nghĩa của từ “bất lực”. Hắn từng nghĩ mình có thể làm mọi thứ, nhưng giờ đây lại chẳng thể làm gì ngoài việc đứng nhìn. Hắn đã hiểu ra tất cả – việc bị đẩy vào vực thẳm tuyệt vọng vì bất lực kinh khủng đến nhường nào. Những điều hắn chưa từng muốn biết, cũng chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ phải biết.
Đúng lúc đó, mí mắt Woojeong khẽ mở.
“…Hả?”
“Tỉnh rồi à?”
“Anh đến từ bao giờ vậy?”
“Vừa tới thôi.”
Woojeong nghiêng người về phía Sa Gong Jun. Đã mấy ngày rồi họ cứ lỡ hẹn nhau thế này? Có hôm gặp mặt nhưng không đủ sức nói năng, đành bỏ qua. Woojeong nhìn Sa Gong Jun rồi bất chợt thốt ra điều đã định nói từ lâu:
“Hôm trước, giám đốc Kim cho tôu xem cả đống giày của hãng Angels.”
“Cậu thích không?”
Ký ức về đôi giày xếp thành hàng dài cuối hành lang khiến cậu bật cười yếu ớt.
“Vâng. Nhưng hình như anh mua nhiều quá rồi.”
“Vẫn hơn là cảm thấy thiếu thốn chứ.”
“Dù vậy… Tôi nghĩ trước khi kịp đi hết đống này thì thiên thần đã lớn mất rồi.”
Ánh mắt Sa Gong Jun hướng về chiếc tủ đầu giường của Woojeong. Trên đó xếp ngay ngắn hai đôi giày trắng – một đôi do Woojeong mua ở Manila, đôi còn lại y hệt do Sa Gong Jun mới sắm về.
“Mua cả trăm đôi giày… Cuối cùng lại chọn đúng kiểu của Cheon Woojeong.”
“Tôi không ngờ anh lại tìm được đôi giống hệt thế.”
Woojeong xoay người nằm nghiêng, ngước nhìn Sa Gong Jun rồi cà lơ phất phơ nhích chỗ, khẽ nói “Cảm ơn anh”.
Một bên lông mày Sa Gong Jun nhếch lên như núi dựng. Anh im lặng quan sát Woojeong trước khi nằm dài lên giường trong bộ vest chỉnh tề. Khi anh duỗi một cánh tay, Woojeong tựa đầu lên đó.
“Nhưng mà…”
Tôi có điều thắc mắc. Sa Gong Jun nghiêng đầu về phía Woojeong ra hiệu “Lại gì nữa đây?”.
“Sao anh lại mua giày cho tôi?”
“Quà cho trẻ con phải công bằng thì mới tránh được đánh lộn.”
Woojeong tròn mắt nhìn anh với vẻ khó hiểu, Sa Gong Jun liền đáp lại bằng ánh mắt “Tôi nói sai à?”. Một lúc sau, Woojeong mấp máy môi: “Tôi… cũng là bố mà…”
“Nghe cách nói chuyện thì hôm nay cậu khá hơn rồi nhỉ?”
Nói rồi, anh kéo Woojeong lên ngực mình. Bị động tác này làm cho bất ngờ, Woojeong lắp bắp:
“Anh… anh cho tôi pheromone à?”
“Ừ. Nếu lại thấy khó chịu thì báo tôi ngay. Too sẽ dừng lại lập tức.”
Woojeong ngập ngừng nhìn anh:
“Thật không?”
“Đời cậu toàn bị lừa thôi hay sao vậy?”
“…Vâng.”
“Sao lại đồng ý ở đây hả?” – Sa Gong Jun cáu kỉnh.
Như thói quen gần đây, Woojeong nghiêng đầu tìm tư thế thoải mái rồi đặt xuống. Cậu ý thức được mình đang dần quen với người đáng lẽ phải cảm thấy bất an, nhưng vẫn im lặng không nhúc nhích.
Khi gạt bỏ ám ảnh phải chạy trốn khỏi Sa Gong Jun, tâm trí Woojeong lại trở nên tĩnh lặng lạ thường. Cứ đừng cố thoát ra thì sẽ an toàn. Với cảm giác yên ổn kỳ quặc nào đó, Woojeong khép mắt lại.
Sáng sớm hôm đó, Woojeong tỉnh giấc và bước ra khỏi phòng ngủ. Khi đi qua hành lang tầng hai, cậu nhón chân bước nhẹ, nhưng từ cầu thang xuống tầng một thì lại bước nhanh vội.
Vừa mới thấy bụng dạ ổn định chút nào thì từ khi nhận phải mùi pheromone của Sa Gong Jun, mọi thứ lại trở nên rối tung. Lúc làm thêm trên du thuyền chẳng hề bị say sóng lần nào, nào ngờ lên bờ lại khổ sở đến thế.
Trong phòng tắm vắng người, Woojeong thoải mái nôn hết mọi thứ rồi nằm vật ra ghế sofa phòng khách. Cứ thế vài lần đi đi lại lại, nằm nghiêng nằm ngửa đủ kiểu, cuối cùng cậu vuốt vuốt bụng rồi thiếp đi.
Không biết đã ngủ được bao lâu, Woojeong bừng tỉnh khi có bàn tay ai đó nắm lấy vai. Nhìn quanh, cậu thấy Sa Gong Jun đứng đó trong bộ đồ ở nhà.
Anh thở gấp như vừa chạy marathon trong nhà, quần áo xộc xệch. Sa Gong Jun vuốt mái tóc rối bù rồi nhìn chằm chằm vào Woojeong.
“Cậu ngủ ở đây à?”
“À, không ạ. Tôi xuống tầng một lúc sáng rồi quên mất.”
“Thế cũng như ngủ ở đây rồi còn gì.”
“Tôi định lên phòng ngay đây.”
Sa Gong Jun nhìn Woojeong chằm chằm rồi cất giọng trầm:
“Trói cũng không xong, mà thả cũng không đành.”
“…Hả?”
“Chẳng biết phải xử lý thế nào cho phải.”
“……”
“Tôi chưa từng phải sống chung với kiểu người cứ loanh quanh như thế này bao giờ.”
Đầu ngón tay Woojeong run nhẹ. Cậu hối hận vì đã xuống tầng một đón bình minh chỉ vì anh ta đối xử tử tế với mình chút đỉnh.
Phải về phòng thôi. Woojeong định đứng dậy khỏi sofa nhưng lại ngã phịch xuống. Bắp đùi vẫn còn yếu lắm. Lòng thì nóng ruột mà chân tay chẳng nghe lời, thật bực bội.
Thấy vậy, Sa Gong Jun bước lại gần và ôm Woojeong lên. Khi bước lên cầu thang và đi qua hành lang tầng hai, gương mặt anh đanh lại. Đầu ngón tay chạm vào Woojeong cũng cứng nhắc y như vậy. Cảm giác bàn tay ấm áp xuyên qua lớp áo pajama mỏng khiến ngón chân Woojeong co quắp lại.
“Giờ cậu đừng xuống tầng một nữa nhé?”
“Vậy tôi chỉ được ở trên tầng hai thôi sao?”
“Nếu anh bảo thế thì tôi sẽ làm theo.”
Sa Gong Jun dừng bước trước cửa phòng tắm, Woojeong nín thở trong chốc lát. Cậu lặng nhìn Sa Gong Jun đang bế mình. Gương mặt anh lúc như sắp sôi sục, lúc lại như đang kìm nén điều gì đó.
Woojeong nhẹ nhàng xoa xoa đầu ngón tay rồi cất lời thận trọng:
“Tôi… Tôi sẽ ở yên nơi anh bảo. Nhưng mong anh đừng trói tôi hay nhốt tôi vào lồng. Nếu anh nói rõ, tôi sẽ hiểu hết mà…”
Ánh mắt khó lường của Sa Gong Jun quét qua người cậu.
“Khi đi đâu phải báo cho tôi biết.”
“Ngay cả trong khu Yeonhui-dong ư?”
“Đương nhiên, tôi phải đi tìm cậu mỗi lần mà.”
Sa Gong Jun vừa trách móc vừa véo nhẹ vào mông cậu, cởi bộ pijama rồi kéo Woojeong vào buồng tắm. Dù cậu xin tự tắm nhưng anh làm ngơ. Khoảng thời gian giữa tắm rửa và âu yếm mập mờ khiến Woojeong kiệt sức. Khi bước ra, ngực cậu đầy những vết hồng.
Mặt đỏ bừng, Woojeong ngã vật ra giường dõi theo Sa Gong Jun. “Sao người này trông càng nhẹ nhàng thế nhỉ?” – Cậu tò mò nhìn chằm chằm anh chuẩn bị đi làm.
Áo sơ mi trắng phủ lên thân hình vạm vỡ, bộ vest xám thanh lịch, chiếc cà vạt cùng tông màu. Woojeong đang mải ngắm nhìn thì…
“…”
“…”
Hai ánh mắt chạm nhau.
Sa Gong Jun thắt xong cà vạt, từ phòng thay đồ mang ra quần áo cho Woojeong. Cậu nhận lấy chiếc quần đen và áo len trắng rồi hướng về nhà bếp.
Trên bàn ăn bày biện toàn sơn hào hải vị. Nhưng vừa thấy canh rong biển trắng mịn và kimchi củ cải, dạ dày Woojeong lại cồn cào dù biết chúng rất ngon. Cậu nín thở tại chỗ.
“Sao thế?”
“Tôi… Tôi vào toilet một chút.”
“Vừa vào rồi mà.”
“…Chắc phải vào lại. Tôi sẽ ra ngay.”
Woojeong bịt miệng chạy vội vào nhà tắm. Vừa ngồi xuống sàn phòng tắm, cậu đã nôn thốc nôn tháo. Woojeong cứ thế co quắp trong đó cho đến khi lưỡi cứng đờ, cổ họng nghẹn ứ vị chua mà vẫn không sao bước ra được.
Mãi sau cậu mới lảo đảo trở lại bàn ăn.
Dù sau đó có thêm vài món nữa được dọn lên nhưng tình hình vẫn y nguyên. Canh rong biển, canh thịt bò, rồi canh giá đỗ lần lượt xuất hiện rồi biến mất. Đĩa salad và trái cây cũng được thay đổi liên tục. Woojeong chẳng thể đụng đũa vào thứ gì.
Thực ra cậu cũng nghĩ đến vài món. Như mì gói chẳng hạn, hay xúc xích nướng mà cậu thỉnh thoảng mua ăn. Nhưng ngồi trước bàn ăn với khuôn mặt nhăn nhó khó đỡ, cậu chẳng dám mở miệng đòi hỏi gì.
Cuối cùng, Woojeong đành thay bữa sáng bằng vài ngụm nước ép.
Bữa tối hôm ấy cũng y hệt. Chẳng hiểu sao dù đang bình thường nhưng chỉ cần ngửi mùi đồ ăn là bụng dạ lại cồn cào. Cậu thậm chí không dám bén mảng đến gần nhà hàng.
“Tối nay?”
“Tôi… Tôi không ăn nổi ạ.”
Sa Gong Jun nhìn Woojeong nằm vật trên giường với khuôn mặt tái nhợt, lòng đầy lo lắng. Cứ đà này, cậu ta sẽ chỉ còn da bọc xương mất. Đưa về chăm sóc mà lại để chết đói thì không được. Phải kiếm cách cho cậu ta ăn thứ gì đó mới được.
“Cậu có muốn ăn gì không?”
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Woojeong. Nhận ra ánh mắt chợt sáng lên của cậu, Sa Gong Jun hỏi bằng giọng điềm đạm:
“Cứ nói đi. Tôu sẽ bảo người làm mang đến.”
“Có một món… nhưng chắc không phải đồ ăn hợp với nơi này lắm.”
“Là gì?”
*
Chiếc sedan đen lướt vào con hẻm nhỏ hai làn xe, dưới ánh đèn neon nhấp nháy.
“Đây, chỗ này ạ!”
Woojeong dán mặt vào cửa kính phía sau rồi ngoảnh lại chớp mắt nhìn Sa Gong Jun.
“Dừng xe đi.”
Vừa bật đèn hazard giảm tốc độ, tiếng còi xe đã vang lên đằng sau.
Bíp! Bíp! Bíp! Bíp! Bíiiiiip!
Rồi lại một hồi bíiiip dài.
Bàn tay của Woojeong vội vàng cởi dây an toàn. Khi cậu vội mở cửa xe, một bàn tay từ phía sau chạm vào mu bàn tay cậu. Mùi hương bất ngờ phảng phất khiến vai cậu khẽ giật mình.
“Phải quan sát xung quanh trước khi mở cửa chứ.”
“Vâng, vâng.”
“Xuống đi.”
Cạch. Sa Gong Jun mở cửa giúp cậu.
Không rõ y định giúp thật hay chỉ muốn chạm vào, nhưng cái chạm mơ hồ ấy khiến Woojeong ngứa ngáy. Cậu bước xuống như thể đang chạy trốn khỏi xe. Ngay lúc đó, tiếng còi từ chiếc xe phía sau vang lên điên cuồng.
“Lái xe cho đàng hoàng vào, đồ khốn!”
“…Ừ.”
“Ừ cái gì? Ngu như bò.”
Tim Woojeong đập thình thịch. Ngày trước, cậu vốn quen đối mặt với những kẻ như thế này, nhưng sao giờ lại thấy xa lạ đến lạ lùng.
“Thằng nhãi ranh máu còn chưa ráo, đi xe xịn rồi lên mặt dạy đời!”
Tên côn đồ vừa chửi vừa cười khẩy, nhưng đột nhiên sắc mặt hắn đờ ra.
Woojeong quay đầu nhìn theo hướng đó và chớp mắt.
Cậu không ngờ Sa Gong Jun cũng xuống xe.
Woojeong liếc nhìn tên côn đồ rồi lại nhìn Sa Gong Jun. Cậu không sợ kẻ vô lại kia, nhưng lại sợ Sa Gong Jun. Cái vẻ mặt, khí chất và ánh mắt đó quá giống lúc y tức giận, khiến cậu càng thêm e dè.
Và hơn hết, cậu lo lắng nếu về tay không sau khi đã đến tận đây.
“Đứng yên đó.”
“Tôi không sao đâu.”
Phải giải quyết kẻ dễ trước đã. Woojeong cúi đầu định chào, nhưng Sa Gong Jun túm lấy gáy cậu, nhắc nhở với chút bực bội rằng không được tùy tiện cúi đầu với bất cứ ai.
Sa Gong Jun kéo Woojeong đứng sau lưng mình rồi bước về phía tên tài xế. Y chống tay lên nắp capô, khẽ nói điều gì đó. Woojeong không nghe thấy gì, chỉ thấy lát sau tên côn đồ vội vã bỏ chạy.
Sao lại giải quyết dễ dàng thế nhỉ? Kỳ lạ thật. Đang đứng ngơ ngẩn, Woojeong thấy Sa Gong Jun đưa cho mình một tấm thẻ.
“Đi đi.”
“Hả?”
“Không phải cậu đến đây để mua thứ đó sao?”
“À. Vâng, tôi sẽ quay lại ngay.”
Sa Gong Jun nhìn theo bóng lưng của Woojeong đang bỏ đi, bất giác mỉm cười. Sao lại có cảm giác quen thuộc thế nhỉ? Hồi tưởng một lúc, anh chợt nhớ ra ngày hai người cùng xem phim dưới tầng hầm Yeonhui-dong.
“Lần ấy đi lấy bỏng ngô cũng thế, giờ vẫn thế.” Anh bật cười khi thấy dáng vẻ hào hứng hiếm hoi của Woojeong dạo gần đây, rồi nhíu mày khi thấy bước chân cậu khập khiễng.
“Keng lẻng!” Tiếng chuông cửa vang lên rộn rã.
“Xin mời vào ạ!”
Ad fix xưng hô bộ này đi ạ, bị lỗi chương, với lại mất thoại nữa, chủ yếu ở những chương gần cuối ạ. Btw truyện hay lắm😘😘
Chương nào đến chương nào b
từ chương 66 đến gần cuối ạ, 67,68 mình mới đọc lại là fix rồi ạ, nhà dịch check xem trc đây đã sữa chương nào r coi lại tiếp giúp e nhe, để mai e cập nhật tiếp🥺🥺