Chương 74
Đọc duy nhất trên julycomic để ủng hộ nhóm dịch ^^
Woojeong hùng hồn bước vào cửa hàng hotdog chỉ rộng chừng 3m². Nghe tiếng động phía sau quầy, cậu nuốt nước miếng ực một cái.
“Một cái hotdog Myeongrang. Và…” Cậu dừng tay khi chuẩn bị bấm thanh toán. Ăn một mình thì buồn quá. “À, thôi kệ.” Lướt mắt qua menu, Woojeong gọi thêm một cái hotdog khoai tây phô mai.
Trong lúc đợi, cậu liếc nhìn ra cửa sổ. Đang ngó nghiêng xem tài xế có đến gây chuyện không thì vô tình lại bắt gặp ánh mắt của Sa Gong Jun.
Ánh đèn quán rượu lấp lánh sau ô kính, những tờ rơi dán chi chít trên cột điện, dòng xe hơi lăn bánh chậm rãi. Giữa khung cảnh ấy là Sa Gong Jun. Đứng giữa con hẻm nào đó chẳng hợp với anh chút nào.
“Bảo là phiền phức mà.” Woojeong chợt nghĩ kỳ lạ rằng dạo này anh ta tự nguyện làm những việc phiền phức. Và hình như, nguyên nhân lại chính là cậu.
“Rắc đường lên ạ?”
Woojeong quay sang nhân viên.
“À, vâng. Cho nhiều đường vào hotdog Myeongrang, còn cái khoai tây phô mai thì… thôi không cần ạ.”
Cậu tự tay phết sốt như thường lệ. Nhiều sốt cheddar và tương cà, rắc thêm bột phô mai parmesan. Với hotdog khoai tây phô mai, cậu vẽ một đường tương cà mảnh như sợi chỉ.
Dùng vai đẩy cánh cửa kính, Woojeong chạy về phía Sa Gong Jun. Phải ăn ngay lúc còn nóng hổi mới ngon.
“Anh tài xế chưa tới à?”
“Chưa.”
Sa Gong Jun kéo chiếc ghế nhựa xanh lộn xộn trước cửa hàng lại ngồi xuống. Rồi y vỗ nhẹ lên đùi phải. Woojeong do dự, Sa Gong Jun nghiêng đầu và gõ nhẹ y hệt.
“Ngồi đi. Không phải kiểu vừa đi vừa ăn đâu.”
Woojeong bối rối. Ngồi lên đùi người khác mà ăn cũng chẳng phải chuyện bình thường.
“Vậy ngồi bên này…”
Vừa nghe tiếng ghế nhựa kêu cót két, biểu cảm của Sa Gong Jun đã đông cứng lại.
Lỡ làm ầm lên thì chỉ phiền phức thêm. Woojeong chui vào giữa hai chân Sa Gong Jun rồi ngồi lên đùi phải của y. Vừa đút chiếc hotdog tươi rói vào miệng, Woojeong đưa nốt cái hotdog trông như gậy phép thuật kia cho Sa Gong Jun.
“…Cái gì đây?”
“…Hotdog ạ?”
Rồi nói thêm vì mua thêm một cái để ăn cùng. Không gian giữa hai người chìm vào im lặng kỳ lạ. Sa Gong Jun im lặng nhận lấy chiếc hotdog Woojeong đưa.
“Sao hotdog của Cheon Woojeong trông thế kia?”
Sa Gong Jun đảo mắt giữa hai chiếc rồi dừng lại ở cái của Woojeong. Hình dáng khác, độ dài khác. Nhìn chất lượng cũng khác hẳn, không đơn giản là gọi hai loại khác nhau.
“Hotdog của anh có phô mai bên trong, ngoài còn phủ cả khoai tây nữa.”
“……”
“Nghe bảo ngon lắm.”
“…Nghe bảo ngon?”
“Vâng.”
Tiết trời đêm mát lạnh hợp với hotdog một cách hoàn hảo.
“Ăn ngon thật.”
Woojeong xử lý xong hotdog trong chớp mắt rồi nghịch đôi đũa gỗ trống không.
“Ăn nốt đi.”
“Cái này mua cho anh mà.”
“Thôi, Cheon Woojeong ăn đi.”
Woojeong nhận lấy chiếc hotdog phô mai khoai tây giòn tan từ tay Sa Gong Jun. Định nói không cần, nhưng khi tỉnh lại thì đã cầm nó trên tay rồi.
Sự kết hợp giữa khoai tây giòn rụm, lớp vỏ chiên và phô mai dai dai thật là tuyệt tác. Woojeong hào hứng kéo sợi phô mai dài rồi ăn một cách ngon lành.
“Ở nhà một muỗng cũng chẳng nuốt nổi, sao cái này lại ăn ngon thế không biết.”
“Tôi cũng thấy lạ thật. Ở Yeonhui-dong rõ ràng tôi chẳng muốn ngửi mùi đồ ăn nào cả. Nhưng mà… Anh thật sự không cần ăn sao?”
Sa Gong Jun dùng hai tay bẹo má Woojeong khi thấy cậu đang liếm môi hút đường.
“Tôi muốn ăn thứ khác cơ.”
Hắn liếm môi Woojeong, cảm nhận được hạt đường sần sật cùng vị sốt rẻ tiền khó chịu. Dù vậy, Sa Gong Jun vẫn mút môi cậu đến khi thật ướt mới thôi.
“Đợi tôi chút.”
Sa Gong Jun bước vào cửa hàng. Ngón tay bấm màn hình cảm ứng dừng lại. Chiếc hotdog hắn đưa cho Woojeong là một trong những món đắt nhất, còn cái Woojeong ăn lại thuộc loại rẻ tiền nhất.
Hắn quay ra với hai suất hotdog đặc biệt có phô mai và vị sườn nướng.
“Sao anh mua nhiều thế…”
Woojeong nhìn hai hộp trên tay Sa Gong Jun rồi hỏi:
“Anh cũng thích hotdog à?”
“Không.”
“Vậy sao mua nhiều thế?”
Hắn đưa một hộp vào tay phải Woojeong:
“Tôi cũng tự hỏi vậy.”
Rồi với tay lấy hộp còn lại. Sa Gong Jun làm như không muốn đưa túi đồ, để các ngón tay họ vướng vào nhau.
“Tôi cầm cái này, thế là đủ.”
Hắn quay đi. Woojeong thấy tay trái hơi nặng nhưng cũng ổn, liền bước lên lề đường.
Im lặng khiến không khí ngượng ngùng. Woojeong đứng lóng ngóng tại chỗ, thò cổ ra đường mong tài xế tới nhanh.
Chiếc xe đi vòng quanh đỗ trước mặt họ. Tài xế hạ cửa xe gọi lớn:
“Giám đốc Sa Gong!”
Sa Gong Jun chỉ quay đầu nhìn. Tài xế đưa điện thoại ra ngoài cửa sổ:
“Ngài quên điện thoại ạ?”
Sa Gong Jun sờ túi áo trong. Trống rỗng. Hắn chợt nhớ đã để quên trên bàn ngủ.
“Trợ lý Choi Seokhyeon gọi. Gấp ạ.”
– Xin lỗi đã làm phiền giờ muộn, Giám đốc. Tôi là Choi Seok Hyeon.
“Gì vậy?”
– Tôi vừa nhận được thông báo từ Viện Kiểm sát rằng họ sẽ gửi giấy triệu tập Giám đốc với tư cách người làm chứng. Họ cũng nói đây chỉ là thủ tục thông thường nên không cần lo lắng, nhưng tôi nghĩ Giám đốc nên chuẩn bị trước. Xin lỗi vì đã liên lạc đột ngột như thế này.
“Triệu tập người làm chứng?”
– Liên quan đến vụ điều tra quỹ đen của Giám đốc Sa Jae Woong. Có nhiều chi tiết khó trao đổi qua điện thoại. Liệu Giám đốc có thể quay lại công ty được không ạ?
Sa Gong Joon nghe giọng nói dồn dập từ điện thoại rồi liếc nhìn Woojeong. Khi anh gật đầu mở cửa sau, Woojeong tiếc nuối nhìn anh rồi chui vào xe.
“Gặp tôi tại văn phòng sau 30 phút.”
– Vâng, thưa Giám đốc.
“Bảo luật sư Park tham dự cùng.”
– Tôi hiểu.
Woojeong đặt hộp hotdog xuống ghế giữa hai người.
“…Này, anh…”
Xe bắt đầu chuyển bánh. Chưa kịp hỏi xem chuyện gì xảy ra, điện thoại lại reo. Lần này là luật sư Park, giọng điệu xác nhận điều gì đó.
– Tôi đã nhận được thông tin từ thư ký Choi. Có một số điểm cần Giám đốc xác nhận thêm. Liệu chúng ta có nên mời cả đội pháp lý và luật sư tham dự cuộc họp sắp tới không?
“Đội pháp lý, luật sư.”
Ngón tay Sa Gong Jun gõ nhẹ lên tay ghế. Anh nhắm mắt suy nghĩ một lúc rồi lẩm bẩm:
“Không. Luật sư Park nên đứng ra điều phối đội pháp lý. Dù tốn công nhưng đừng để họ nắm rõ toàn bộ tình hình. Nếu thông tin này lọt đến Sa Jae Woong, mọi chuyện sẽ rắc rối.”
– Tôi sẽ làm theo. Còn phía luật sư thì sao ạ?
Sa Gong Jun vừa nói chuyện điện thoại vừa nhìn Woojeong. Rồi anh khẽ cử động ngón tay theo hướng chéo từ cổ xuống.
“…Cậu ấy á?”
Woojeong vô thức sờ lên cổ. Không lẽ anh định bẻ cổ mình? Hay mình làm rớt sốt hotdog ra áo? Cậu cúi xuống kiểm tra quần áo. Sạch sẽ mà. Woojeong nắm lấy vạt áo, ánh mắt ngơ ngác: Có gì đâu ạ?
Thấy vậy, Sa Gong Jun nhíu mày ra lệnh.
“Hãy thay đổi đội ngũ luật sư. Tìm những luật sư có quan hệ hoặc từng là công tố viên trước đây.”
Woojeong tránh ánh mắt. Dáng vẻ làm việc của anh ấy khác hẳn ngày thường, toát lên vẻ gì đó không nên đụng vào. Đột nhiên, một bàn tay đưa về phía trước mặt khiến Woojeong giật mình, nép chặt vào ghế sau.
“Không, lúc điều tra nhân chứng, tôi sẽ đi một mình. Đội luật sư là để phòng khi chuyển sang tình trạng bị tình nghi. Được rồi, trước khi đến nơi, hãy chọn ra danh sách ứng viên phù hợp.”
Sa Gong Jun nghiêng người lại gần Woojeong, nói khẽ:
“Sa Jae Woong sẽ không dễ dàng chấp nhận tình huống này đâu, hắn chắc chắn đang chuẩn bị thứ gì đó để chơi ta. Liệt kê tất cả kịch bản có thể xảy ra.”
Anh kéo dây an toàn cho Woojeong rồi lùi lại.
À, thì ra là bảo đeo dây an toàn. Woojeong nhìn Sa Gong Jun với ánh mắt khó hiểu – vừa bực bội, phiền toái, nhưng đâu đó lại thoáng chút nhẹ nhõm. Trên khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng ấy hiện lên một sự thay đổi tinh tế.
Đèn giao thông nhấp nháy, chiếc xe đang dừng bỗng tăng tốc. Hộp đồ ăn mang về đặt giữa hai người xào xạc. Woojeong nắm chặt hộp đồ bên cạnh, liếc nhìn anh.
Sa Gong Jun tập trung vào cuộc gọi, không còn để ý đến Woojeong nữa. Miệng anh mím chặt sau những lời trao đổi nghiêm túc, đôi mắt sắc lạnh. Bầu không khí đột ngột thay đổi khiến Woojeong muốn lùi lại, nhưng anh đã nắm lấy bàn tay đang đặt trên hộp đồ của Woojeong.
Woojeong ngả người vào ghế, cúi mắt xuống. Những ngón tay thon gọn chạm nhẹ lên đôi môi đang nóng bừng rồi buông ra. Đồng thời, đầu ngón tay cứng rắn của Sa Gong Jun chậm rãi xoa vào kẽ ngón tay Woojeong – một cử chỉ đậm đặc, như thể vừa hôn nhau.
Cuộc gọi vẫn tiếp tục ngay cả khi xe đến Yeonhui-dong.
Woojeong không thể xuống xe, chỉ biết vò đầu bứt tai với dây an toàn vắt ngang ngực rồi cuối cùng mới tháo ra. Sau một hồi im lặng, anh mới dám lên tiếng:
“Cậu… vào trước.”
Điện thoại lại bắt đầu nhấp nháy. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, thay vì nghe máy thì nắm lấy cổ tay của Woojeong và nói:
“Xuống đi.”
Sa Gong Jun bước chậm rãi về phía cửa ra vào. Nhờ vậy Woojeong dễ dàng theo sau anh, nhưng trong lòng lại thấy bứt rứt. Cũng phải thôi.
“Cuộc gọi cứ liên tục tới.”
“Tôi biết rồi.”
Giọng nói của anh ngắn gọn hơn bao giờ hết.
“Tôi không nên nghe máy sao?”
“Tôi sẽ tự xử.”
Có lẽ vì giọng điệu của anh nghe sắc lạnh một cách kỳ lạ.
Khi vào đến phòng ngủ, Sa Gong Jun đặt Woojeong nằm xuống giường. Theo thói quen, anh chạm vào trán và gáy của Woojeong để kiểm tra nhiệt độ.
“Giờ ngừng đi lại đi và nằm nghỉ đi.”
“Còn anh thì sao?”
“Bây giờ tôi không có thời gian chơi với cậu đâu. Vì vậy hãy im lặng và nằm yên nghỉ ngơi.”
Anh rời khỏi phòng ngủ.
Nhân chứng, triệu tập, viện kiểm sát, điều tra. Những từ ngữ đã nghe nhiều lần khiến Woojeong, người bị bỏ lại một mình, cảm thấy bất an. Dù sao thì tất cả những mũi tên đó đều nhắm vào Sa Gong Jun, tại sao lại phải như thế này?
Suy nghĩ về những lời anh để lại, sắc mặt Woojeong đột nhiên tối sầm lại.
Nếu anh bị điều tra bởi viện kiểm sát, nếu có chuyện phải lo lắng cho công ty thì sao? Nếu viện kiểm sát trói buộc Sa Gong Jun, đương nhiên anh sẽ phải tập trung giải quyết vấn đề đó, và không thể đảm bảo được cuộc sống bình thường như bây giờ nữa.
Miệng khô khốc. Trong danh sách ưu tiên của anh, những thiên thần và bản thân cậu chắc chắn sẽ ở vị trí cuối cùng. Nếu có chuyện gì xảy ra với Sa Gong Jun, cậu thực sự lo lắng không biết phải làm sao.
Muộn màng, Woojeong đuổi theo anh.
Ở tầng hai, trên cầu thang, đều không thấy bóng dáng anh đâu.
Woojeong chạy ra cửa.
Anh đang nói chuyện với giám đốc Kim. Nghe tiếng bước chân thình thịch không đều, Sa Gong Jun nhíu mày. Từ xa, Woojeong gặp ánh mắt anh và cố gắng kìm nén sự bất an trong lòng.
Giám đốc Kim gật đầu chào nhẹ với Sa Gong Jun, rồi cả với Woojeong trước khi rời đi.
“Sao cậu lại xuống đây?”
“……”
“Tôi đã bảo cậu nằm nghỉ rồi mà.”
Sa Gong Jun đứng quay lưng lại cửa trước và nói. Việc triệu tập nhân chứng chỉ là chuyện nhỏ. Chỉ cần giả vờ hợp tác rồi khéo léo đẩy vụ án theo hướng có lợi cho hắn là xong.
Nhưng Cheon Woojeong thì khác. Chính cái tên Cheon Woojeong vừa có chút sơ hở đã bỏ chạy không ngoái đầu lại kia mới là vấn đề. Chỉ cần lơ là một chút, y sẽ ngay lập tức trốn khỏi tầm kiểm soát.
Hắn thực sự lo lắng liệu vụ án lần này có tạo cớ cho Woojeong trốn thoát hay không.
“Anh.”
Bóng đèn hành lang vụt tắt rồi lại sáng.
“Anh về muộn ạ?”
“……”
“Hay là… Anh sẽ về rất muộn ạ?”
Sa Gong Jun rút điếu thuốc ra. Nhưng ngay trước khi đưa lên miệng, hắn đứng hình khi thấy Woojeong run rẩy vuốt ve bụng mình. Hắn quăng điếu thuốc đi và chửi thề.
“Lên phòng đi.”
“…Anh có thể nói cho tôi biết khi nào chú về được không ạ?”
“Có gì cần thì liên lạc qua giám đốc Kim.”
Nói xong, hắn bước đi. Woojeong đứng lại một mình, ánh mắt đờ đẫn nhìn xuống điếu thuốc nhàu nát và chiếc bật lửa nằm lăn lóc trong góc.
Ad fix xưng hô bộ này đi ạ, bị lỗi chương, với lại mất thoại nữa, chủ yếu ở những chương gần cuối ạ. Btw truyện hay lắm😘😘
Chương nào đến chương nào b
từ chương 66 đến gần cuối ạ, 67,68 mình mới đọc lại là fix rồi ạ, nhà dịch check xem trc đây đã sữa chương nào r coi lại tiếp giúp e nhe, để mai e cập nhật tiếp🥺🥺