Chương 75
Đọc duy nhất trên julycomic để ủng hộ nhóm dịch ^^
Chương 14: Hương vị quen thuộc
Truyền thông dậy sóng vụ bê bối ở cảng Busan. Đó là vụ án Lee Jae-woong, giám đốc tập đoàn LX, lập quỹ đen trái phép, thành lập công ty ở đảo Virgin và cung cấp tiền cho các chính trị gia địa phương.
Lee Jae-woong cùng những nhân vật liên quan trong giới chính trị bị điều tra với tư cách người làm chứng. Họ xem sự việc này chẳng có gì nghiêm trọng. Những người thuộc tầng lớp thượng lưu từ nhỏ đã được dạy cách đối phó thành thạo với những tình huống kiểu này.
Bước ngoặt của vụ án bắt đầu khi điều tra những cá nhân cuối cùng trong đường dây quỹ đen – những kẻ chỉ biết hưởng lợi từ tiền bạc nhưng lại hoàn toàn vụng về trong việc kiểm soát tình hình.
“Tôi từ đầu đã không muốn bán đất. Đất của dòng họ chúng tôi cũng bị dính vào. Nhưng vì dự án mới ở cảng Busan gấp gáp quá, các thành viên trong hiệp hội cứ ngày đêm tới thúc ép.”
Người đàn ông ho khan một tiếng, uống ngụm nước rồi tiếp tục khai báo.
“Tôi bảo sẽ suy nghĩ thêm, khoảng một tuần sau thì đại diện hiệp hội liên lạc, mời đi ăn tối. Tôi đồng ý, gặp nhau rồi ăn thịt nướng, uống rượu soju. Nói theo cách của các điều tra viên thì đó là một buổi liên hoan.”
Ông ta dụi ngón tay dưới mũi, lúng túng nói thêm:
“À, rồi chúng tôi còn uống rượu mạnh, hát karaoke nữa…”
Viên điều tra viên cười khẩy:
“Vừa uống rượu, vừa nhận tiền hả?”
“Tôi oan chứ! Gọi tôi đi ăn rồi lại nói chuyện khác. Bảo sẽ trả giá đất cao, không để tôi thiệt. Nhưng ánh mắt họ như muốn giết người. Chưa kẻ, còn đám côn đồ đứng chặn cửa không cho tôi về! Thế là tôi ký hợp đồng ngay hôm đó, kiểu như bị ép buộc. Nhưng tôi có nhận đồng nào đâu!”
“Khai thật đi. Nếu hợp tác, chúng tôi sẽ xem xét giảm nhẹ cho anh.”
“Giảm nhẹ? Tôi có tội gì mà phải giảm nhẹ?”
“Chúng tôi có đủ chứng cứ. Đừng cố chối tội.”
“Nếu cứ ép tôi kiểu này, tôi sẽ tố cáo công tố dùng thủ đoạn cưỡng chế trong cuộc phỏng vấn!”
Viên điều tra viên ném xuống một tập hồ sơ với vài bức ảnh. Người đàn ông cầm lên xem xét kỹ. Hàng loạt ảnh chụp từ camera an ninh quán rượu đổ xuống lả tả.
“Vào tay không. Ra mang theo cả thùng nước ngọt.”
Người đàn ông liếm mép, lắc đầu ngao ngán.
“Nói là tiền công đi lại thì hơi phũ phàng đấy.”
“Công đi lại xịn thật. Số tiền này từ đâu ra?”
“…Ha, phát điên mất.”
“Anh chọn đi. Ngồi tù hay nộp phạt.”
Gã đàn ông đang gãi gáy liền đá chân vào bàn rồi buông một câu:
“…Chọn nộp phạt vậy.”
“Được. Khai đi.”
“Thực ra trong bữa đó có người ngoài tham gia.”
“Người ngoài?”
“Vâng. Có một tên trẻ tự xưng là người LX đi cùng. Tên là No… No gì ấy. À, No Minseok! Hắn bảo nếu hỗ trợ dự án mới ở Busan thì sẽ chia cho chúng tôi mỗi người một quyền kinh doanh.”
“Tiếp tục đi.”
“Ai chả biết dự án kiểu này có thể đổi trắng thay đen cả chục lần. Nhưng mà anh hiểu mà. Nghe vẫn cứ thấy hơi ngứa ngáy. Lòng người ai chả thế. Thế là tôi khéo léo nhắc khéo cần giúp cứ liên hệ. Ai ngờ hắn đưa ngay cả đống đó… Thấy tiền xếp lớp trước mặt, đời nào chả hoa mắt.”
“No Min Seok yêu cầu gì?”
“Hắn nhờ giới thiệu một buổi gặp gỡ với các nghị viên quận Busan nên tôi thu xếp. Sau đó thì mấy cái rào cản ở khu đất tự nhiên biến mất hết. Mấy hôm sau đã thấy quảng cáo rầm rộ về khu cảng mới dự kiến.”
Lời khai này trở thành phát súng mở màn cho cuộc điều tra quy mô. Đội đặc nhiệm triệu tập thư ký No Min Seok, và sau đó, Sa Jae Woong chuyển từ vai trò người làm chứng sang nghi phạm.
*
Sa Jae Woong chỉ mất hai ngày thẩm vấn đã có thể rời khỏi viện kiểm sát.
Trước hàng loạt ánh đèn flash, hắn lặp lại như vẹt lời hứa hợp tác điều tra rồi nhanh chóng rảo bước.
Bụp! Cánh cửa xe đóng sầm lại. Tất cả chỗ ngồi đều đã kín chỗ. Ở ghế lái là tài xế, ghế phụ là No Min Seok – thư ký kiêm cánh tay phải của Sa Jae Woong, còn hàng ghế sau là Oh Junyoung – thanh tra đặc biệt luôn hỗ trợ hắn.
Sa Jae Woong chẳng thèm để ý xung quanh có ai, gào thét điên cuồng trong cơn thịnh nộ. Hắn giậm chân, đấm mạnh vào lưng ghế trước, đá loạn xạ như kẻ mất trí. Chẳng ai dám can ngăn.
Mắt hắn đảo điên loạn, lưỡi liếm mép điên cuồng. Cổ hắn giật giật từng hồi như lên cơn co giật.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị nhiều người khinh miệt và coi thường đến vậy.
Việc bị điều tra như một nghi phạm còn đỡ hơn cái cảm giác bị những kẻ hắn từng coi khinh nhai nghiến, xé xác mà không hề động lòng.
“Tôi không ngờ cuộc điều tra lại đi sâu đến thế. Có quá nhiều con mắt từ trên cao đang theo dõi. Thật xấu hổ.”
“Ông Oh Junyoung.”
Sa Jae Woong gọi tên vị thanh tra bằng giọng khàn đặc đầy u ám.
“Vâng, giám đốc.”
“Ai là người hỏi về tài khoản Virgin Island?”
“Đó là tài liệu mật của bộ phận đặc biệt, quyền hạn của tôi chưa thể…”
Oh Junyoung co rúm vào góc ghế sau. Hắn bị đánh đến nỗi gò má sưng vêu, mắt không mở nổi. Bụp! Bụp! Tiếng thịt nứt toác vang lên rợn người.
“Hiện tại… tôi chẳng thấy gì cả. Tôi sắp mất hết tất cả, sắp phải ra đường ăn xin mà còn thấy được đường đi thì có bình thường không? Đúng không, thanh tra Oh?”
“Khục… khặc…”
Sa Jae Woong tiếp tục trút những cú đấm lên người Oh Junyoung đang gục trên ghế.
“Là ai?”
“Giám… giám đốc…”
“Tôi hỏi là ai!”
Oh Junyoung co rúm ở ghế sau, che mặt bằng tay, lắp bắp trả lời:
“Phó… phó giám đốc Han Soohyun. Đã có tin đồn trong bộ phận đặc biệt rằng ông ấy thuộc phe của giám đốc điều hành Sa Gong Jun.”
Sa Jae Woong đang đá ghế lái bỗng dừng lại, trở nên điềm tĩnh lạ thường. Hít một hơi thật sâu, hắn nói bằng giọng bình thản:
“Ngồi thẳng dậy đi, thanh tra.”
“Vâng… vâng thưa giám đốc.”
“Sa Gong Jun cũng bị triệu tập làm người làm chứng à?”
“Vâng, đúng vậy.”
“Khi nào?”
“Hiện tại… vẫn chưa xác định.”
Mí mắt dưới của Sa Jae Woong run rẩy. Cơn giận dữ không kiềm chế được sôi sùng sục dưới chân hắn. Thấy vậy, thanh tra Oh quỳ gối xuống sàn phía sau ghế ngồi, van xin: “Thật sự là như vậy, tôi xin ngài…”
“Nói tôi biết khi nào, ngay lập tức. Nếu muốn sống, cậu phải dùng cả chức vụ của mình để tìm ra.”
*
Trở về công ty, Sa Gong Jun lập tức hướng đến phòng giám đốc. Vừa mở cửa phòng kín bước vào, các cố vấn đã đến trước đứng dậy chào.
“Giám đốc, ngài đã tới.”
“Bắt đầu đi.”
Luật sư Park nhanh chóng di chuyển đến trước màn hình.
“Giám đốc Sa Jae Woong đã hoàn tất điều tra với tư cách nghi can. Anh ấy thừa nhận một phần cáo buộc nhận hối lộ, nhưng phủ nhận cáo buộc lạm dụng chức vụ và biển thủ. Liên quan đến vụ này, lệnh khám xét nhà riêng và văn phòng của giám đốc Sa Jae Woong sẽ sớm được ban hành.”
“Tình hình là nghi can đang bị bỏ rơi giữa những điểm nghi vấn. Có vẻ đây không chỉ là cuộc triệu tập thông thường.”
“Tôi cũng nghĩ giống giám đốc.”
“Điểm mà Sa Jae Woong lao vào cùng chết là đâu?”
“Là Cruise. Số tiền từ tài khoản Virgin Island của giám đốc Sa Jae Woong được sử dụng trong cuộc chiến thu hút dự án mới ở cảng Busan đã trở thành vấn đề. Bên công tố đặt nghi vấn rằng công ty có dính líu và giám đốc đã sử dụng quyền im lặng về phần này.”
“Có lẽ hắn ta nghĩ phải mở rộng ván bài và cắt xén thịt từ Cruise để giành lấy. Lịch triệu tập người làm chứng thế nào?”
“Giấy triệu tập sẽ được ban hành trong vòng 48 giờ, dự kiến ngày triệu tập là một tuần nữa.”
“Một tuần.”
Sa Gong Jun nhắm mắt, tựa lưng vào ghế sofa. Đầu ngón tay đặt trên tay vịn cử động đều đặn vài nhịp. Sau một lúc trầm tư, hắn bắt đầu hành động.
“Thư ký Choi.”
“Vâng, thưa giám đốc.”
“Thư ký Choi lập đội đặc nhiệm, kiểm tra sổ sách kế toán trước. Nếu có bất kỳ phần nào dính líu đến Sa Jae Woong, chuẩn bị cắt bỏ hết.”
“Vâng, tôi sẽ làm như vậy.”
“Và Park Byeon.”
“Xin ngài phó tổng giám đốc chỉ thị.”
“Park Byeon đã đến hầu hạ chủ tịch rồi chứ?”
“Vâng.”
“Tốt. Trong thời gian qua, nếu có bất kỳ tài liệu mật hay sổ sách nào được lập theo yêu cầu của cha, hãy mang tất cả đến đây.”
“Thưa… vì lý do gì mà ngài lại yêu cầu như vậy?”
“Nếu bên công tố lấy Sa Jae-ung làm cái cớ để lần mò sang chuyện của chúng ta thì sẽ rắc rối. Tốt hơn là nên dọn dẹp vấn đề trước. Nếu có thể tìm được bằng chứng về tội biển thủ, tham ô để ném cho bên công tố thì càng tốt.”
Sa Gong Jun vừa nói vừa liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Bây giờ là 1 giờ sáng, còn khoảng 17 tiếng nữa. Sau khi tính toán một khoảng thời gian khó hiểu, hắn quay sang Park Byeon vẫn đang ngồi nguyên tại chỗ và nói với giọng bực bội:
“Tôi bảo mang đến đây.”
“Thưa phó tổng giám đốc. Những tài liệu chủ tịch quản lý trước khi thành lập trụ sở chính đều được lưu trữ dưới dạng giấy tờ.”
“Không thành vấn đề.”
“…Vậy xin phê chuẩn của chủ tịch sẽ xử lý thế nào ạ?”
“Trong tình cảnh chết tiệt này còn đòi phê chuẩn cái gì? Nếu có cách nào đánh thức ông già đã nằm liệt mấy năm nay thì cứ hỏi, không thì im miệng và mang chúng đến đây.”
“……”
“Còn làm gì nữa?”
“Tôi đi ngay đây.”
Park Byeon cúi gập người chào rồi lao ra khỏi phòng. Hắn đi đi lại lại nhiều lần, chất đống tài liệu lên bàn. Ngay cả thư ký Choi không chịu nổi phải chờ đợi cũng xắn tay áo vào giúp.
“Những vụ đã hết thời hiệu truy tố để sang bên này, những vụ còn lại lập danh sách gửi cho đội pháp chế xem xét.”
“Vâng, thưa phó tổng giám đốc.”
Sa Gong Jun dựa vào ghế sofa, mắt nhìn xuống tập tài liệu màu đen. Trên nhãn giấy đã ngả màu vàng ghi rõ ngày tháng năm.
Người ta nói không ai hoàn toàn sạch sẽ. Huống chi nơi này vốn là tổ chức xã hội đen và sòng bạc. Nếu không tránh được chảy máu, thì chỉ còn cách giảm thiểu thiệt hại. Bàn tay lật trang tài liệu vội vã lướt qua nội dung.
Dù đã nghĩ Sa Gong Jun sẽ trở về dù muộn, nhưng đến khi bình minh lên, hắn vẫn chưa về. Cuối cùng, Woojeong đành thức trắng đêm chờ đợi hắn.
Trong căn nhà ở Yeonhui-dong vắng bóng chủ nhân, cậu rửa mặt, đánh răng và thay quần áo.
Phòng khách rộng chỉ tràn ngập sự tĩnh lặng. Giá như có một tiếng động nhỏ nào đó…
Woojeong ngồi xuống ghế sofa, bật TV lên. Trên màn hình, một người đàn ông đang bị bao vây bởi hàng loạt ánh đèn flash.
“Ông có thừa nhận việc hối lộ các nghị viên địa phương để thúc đẩy dự án mới tại cảng Busan là sự thật không?”
“Từ tư cách nhân chứng, ông đã bị chuyển thành nghi can. Ông có thừa nhận cáo buộc này không?”
“Vụ bê bối cảng Busan liên quan đến hơn 100 người với số tiền hối lộ ước tính hàng chục tỷ won. Đây có phải là kế hoạch của riêng ông? Giám đốc Sa Gong Jun có biết việc này không?”
“LX Group có tuyên bố chính thức nào không? Phải chăng giám đốc Sa Gong Jun sẽ là người công bố?”
Cái tên quen thuộc với Woojeong được nhắc đi nhắc lại. Cậu không ngờ lại nghe tên người quen trên bản tin sáng sớm như vậy. Có lẽ vài ngày trước, việc Sa Gong Jun vội vã ra ngoài là vì chuyện này. Woojeong chăm chú theo dõi tin tức khẩn, ngồi thụt vào góc sofa.
Phóng viên tiếp tục tường thuật trước trụ sở viện kiểm sát náo nhiệt:
“Giám đốc Sa Ja Woong của LX Group đã hoàn tất quá trình điều tra. Trước mọi câu hỏi dồn dập, ông chỉ khẳng định sẽ hợp tác nghiêm túc rồi trở về nhà ngay sau khi rời viện kiểm sát.”
Màn hình chia đôi. Phát thanh viên lướt qua kịch bản trên bàn rồi chất vấn phóng viên:
“Vậy là hướng điều tra đang nhắm vào giám đốc Sa Jae Woong, điều đó đồng nghĩa gia đình ông gồm giám đốc Sa Gong Jun và diễn viên Sa Ja Yeon khó lòng tránh khỏi liên lụy. Phóng viên Park, có nguồn tin cho rằng hai người này sẽ được mời lên làm chứng, điều đó có chính xác không?”