Chương 77
Đọc duy nhất trên julycomic để ủng hộ nhóm dịch ^^
77.
Sa Gong Jun khom người xuống. Vừa nắm cổ tay Woojeong vừa ôm chặt lấy hắn. Vòng tay lớn quanh eo, ép cánh tay vào ngực để nâng phần thân trên dậy. Woojeong giãy giụa một lúc rồi ngoan ngoãn nép vào người hắn, liếc nhìn dò xét.
Dù sao cũng là đối thủ không thể địch nổi bằng sức mạnh. Cũng chẳng thể dùng lời lẽ gì. Đều là sự thật hiển nhiên. Ký ức lần cuối cùng quan hệ với hắn như mũi dao đâm vào Woojeong. Hơi thở dần trở nên gấp gáp.
“Hưu…”
“Có gì đâu mà căng thẳng.”
Cánh tay Sa Gong Jun vắt chéo trước ngực kéo Woojeong vào lòng một cách đầy áp lực. Bàn tay thô ráp phủ lên vùng gần tim, sờ soạng vuốt ve.
“Ư…”
“Sợ tôi cho cậu nhỏ vào lỗ hậu à?”
Woojeong gật đầu run rẩy. Sa Gong Jun nghiêng người áp má vào Woojeong thì thầm chậm rãi:
“Cứ khép đùi vào cho chặt. Thế thì tôi không làm gì khác đâu.”
“Có thật không vậy?” Woojeong khẽ quay đầu nhìn lại phía sau. Như thể đọc được suy nghĩ của anh, Sa Gong Jun trả lời: “Là thật đấy.” Nghe xong, Woojeong vẫn tiếp tục ngoái nhìn, đôi mắt đầy vẻ bất an.
Sa Gong Jun bĩu môi rồi đặt Woojeong nằm thẳng. Anh vén mái tóc rối bù của Woojeong sang một bên, ánh mắt gặp nhau, rồi lặp lại câu nói:
“Là thật. Nên đừng buông lỏng chân. Nếu cậu phun ra, tôi sẽ nhét hết vào lỗ đấy.”
Sa Gong Jun nâng người lên. Đặt hai chân Woojeong lên vai mình, anh dùng dương vật cương cứng đầy gân máu đẩy vào khe đùi trắng mịn, cọ xát rồi rút ra.
Woojeong nuốt khan. Để đầu dương vật đâm xuyên qua đùi mà trông rõ mồn một như thế này, thì nó phải to cỡ nào? Hóa ra vì tiếp nhận thứ hình dáng như vậy nên cơ thể mới đau đớn, mệt mỏi đến thế.
“Chân.”
Sa Gong Jun co đầu gối, tay nắm chặt mông Woojeong đang mềm nhũn mà rung lên.
Woojeong giật mình, điều chỉnh tư thế. Anh thử cong lưng tìm góc độ vừa vặn, đặt chân lên vai Sa Gong Jun, nâng hông, ngửa đầu ra sau chút nữa.
“… …”
Anh im lặng nhìn Sa Gong Jun. Trong bóng tối, dưới làn nước đổ, khuôn mặt mà trước giờ chưa từng được nhìn rõ vì bị dồn ép điên cuồng giờ hiện ra nguyên vẹn. Nét mặt sắc sảo dưới mái tóc đen rủ, đôi mắt mê loạn lấp ló trong đó khiến Woojeong bay lên tận chín tầng mây.
Sao người này lại làm mặt như vậy nhỉ…
“Thì ra anh thích kiểu này.”
“Lâu rồi không làm nên… tôi cũng thấy rất đã.” Sa Gong Jun kéo môi cười. Nhìn Woojeong một lúc, anh hôn lên đôi mắt ngoan ngoãn rồi áp sát bụng vào. Tách hai chân Woojeong sang hai bên, anh chậm rãi di chuyển.
“… Ưmm…”
“Có vẻ cậu thích kiểu này hơn là bị đâm vào lỗ.”
“Thích… ưa, tôi thấy kiểu này… haa… sướng hơn.”
“Là do cậu chưa biết gì thôi.”
“Ưm… à… giờ tôi cũng biết nhiều rồi.”
“Vậy sao?”
Sa Gong Jun áp môi vào vành tai của Woojeong. Hắn cắn nhẹ dái tai rồi dùng lưỡi liếm dọc xuống dưới. Woojeong co người lại vì giật mình, còn hắn như kẻ cố tình, mút lấy chiếc tai ấy một cách đầy tham lam.
“Cậu vốn chẳng biết gì chuyện này mà.”
“Ưmm!”
Hắn di chuyển đôi môi dọc theo đường cổ thon thả của Woojeong, để lại những vết hồng loang lổ trên da. Đột nhiên, Sa Gong Jun lại ngậm lấy dái tai, dùng lưỡi lăn tròn.
Tiếng rên khẽ, hơi thở gấp gáp, cho đến cả khoảng bụng ẩm ướt chạm vào nhau. Woojeong thở hổn hển, kéo cổ hắn vào lòng mà nghĩ: Trên đời này quả thật có đủ loại cách làm tình.
“…À, tôi… tôi sắp ra rồi.”
“Vậy để tôi cho cậu ra vậy.”
Hơi thở nóng bỏng bên tai vụt biến mất. Sa Gong Jun nâng eo lên, tay nắm lấy hai mắt cá chân Woojeong mở rộng. Hắn dùng đầu dương vật chà xát nhẹ nhàng lên vùng đáy chậu của cậu.
“…Chơi thêm chút nữa đã.”
“Ha… a… ưk…”
Đầu Woojeong ngả ra sau, hơi thở ẩm ướt bật ra. Đôi mắt nửa nhắm nửa mở nhìn lên trần, eo khẽ rung nhẹ. Từ lỗ hổng đang ướt át, chất nhờn chảy thành dòng, kéo sợi trong suốt giữa Woojeong và đầu dương vật căng cứng của Sa Gong Jun.
“Tôi… tôi muốn làm bây giờ…”
Tay cậu di chuyển nhanh hơn cả suy nghĩ. Woojeong kéo tay Sa Gong Jun đặt lên cậu nhỏ đang căng cứng. Đầu óc trống rỗng, chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: Mong hắn chạm vào chỗ này.
“Ở đây… ưm… nữa… à… chạm nữa đi…”
“…Cậu muốn làm thật đấy.”
“Ướt…”
Sa Gong Jun nhìn xuống Woojeong bằng ánh mắt sâu thẳm. Hắn ép chặt phần dưới, xoay hông theo vòng tròn. Mỗi lần đầu dương vật cọ vào vùng đáy chậu đã sưng mọng, Woojeong lại run lên.
“Ưm… a… sắp… sắp ra rồi…”
“Phừ… chưa được.”
“Haak!”
“Một lần chưa đủ, ít nhất phải cùng nhau lên đỉnh chứ.”
Đầu ngón tay cứng rắn của Sa Gong Jun siết chặt lấy dương vật của Woojeong. Ngón cái của hắn bịt kín lỗ nhỏ rồi lại thả ra, cứ thế lặp đi lặp lại. Woojeong vặn người cố gắng gạt bỏ ngón tay đang bịt chặt đầu dương vật, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.
Ngón cái cứ liên tục đào sâu vào bên trong. Âm thanh ướt át vang lên khắp căn phòng ngủ yên tĩnh. Mỗi lần bàn tay hắn lướt qua đầu dương vật, ngón chân Woojeong lại cong quắp lại, đầu ngón tay run rẩy.
“Tay… tay anh… Ướt quá…”
“Chính cậu tự dính vào đấy.”
“Giờ… xin thả ra đi…”
“Buông tay ra là cậu sẽ phun ngay ấy mà.”
Ánh mắt Woojeong ngước nhìn Sa Gong Jun chập chờn mờ ảo.
“…Tôi sẽ không phun đâu.”
“Nói dối.”
Bị bắt bài rồi. Woojeong đặt tay lên cánh tay Sa Gong Jun, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Sa Gong Jun nhếch mép cười. Cảm giác thỏa mãn lúc này khác hẳn lúc hắn đè cậu ra và đẩy cậu vào. Không có tư thế nào hoàn hảo hơn để ngắm nhìn Woojeong đang mê muội vì khoái cảm như lúc này.
Mỗi lần Woojeong bị đẩy lên, hắn lại kéo đùi cậu về phía mình. Tiếng da thịt va vào nhau vang lên rõ rệt, mông và đùi Woojeong đỏ ửng lên vì ma sát.
“Ha… Ưa…”
“…Khụ.”
Hắn đột ngột đâm sâu vào tận cùng Woojeong một cách mạnh mẽ. Bàn tay đang bịt phía trước bung ra ngay lập tức. Khoái cảm bị kìm nén bấy lâu ập đến ào ạt. Cả cơ thể lẫn đầu óc đều mềm nhũn, xoay cuồng.
Bụng tròn của Woojeong ướt đẫm. Tinh dịch đọng lại ở rốn chảy dọc theo hông, đồng thời tinh dịch của Sa Gong Jun bắn tung tóe lên mặt Woojeong.
“Ướt!”
Trên hàng mi dài, sống mũi, đôi môi đỏ mọng của Woojeong – chất nhầy trắng chảy dài. Bàn tay run rẩy lau vội khóe mắt, lưỡi liếm quanh mép.
Sau một lúc, Woojeong cúi ánh mắt xuống. Ngực cậu nhem nhuốc chính tinh dịch do mình phun ra. Vừa chạm tay lau chất nhầy bắn lên núm vú, má cậu đã ửng đỏ.
Sa Gong Jun say sưa ngắm nhìn Woojeong đang ngọ nguậy dưới thân mình.
“Thật không thể tin nổi…”
Sa Gong Jun dùng đầu ngón tay ấn mạnh vào núm vú ướt đẫm, khiến cục u đang nép mình bỗng ngóc đầu lên. Woojeong đang bận rộn lau bụng rồi chuyển sang ngực thì bỗng đờ người như tượng băng.
“Ư…”
Đầu ngón tay lướt qua chỗ lồi lên đó. Một lần, rồi hai lần. Rồi bỗng nhẹ nhàng véo xoắn. Ngực và eo cậu run lên vì ngứa ngáy. Cơ thể Woojeong cứ nghiêng dần về một phía.
“Woojeong đừng cử động.”
Sa Gong Jun kẹp núm vú giữa các ngón tay rồi mân mê bầu ngực Woojeong. Hắn nhìn chằm chằm núm vú đỏ ửng, lặp lại động tác lăn nó bằng đầu ngón tay rồi bỗng lẩm bẩm như tự nói với mình:
“Núm vú to hơn rồi.”
“…Hả?”
“Vừa miệng hơn đấy.”
Bờ vai bị giữ chặt, núm vú bị mút lấy. Sa Gong Jun tóm lấy chân Woojeong đang giãy dụa, dẹt ra hai bên để chiếm vị trí hoàn hảo. Lưỡi hắn liếm nhẹ, rồi dùng cả bề mặt lưỡi đè xuống, cuối cùng hút mạnh hết cỡ. Mỗi khi Woojeong rên lên, hắn lại dịu dàng liếm ve.
“…Ướt hết rồi.”
Đầu gối Woojeong cứ nhấc lên cao dần, bàn chân đập nhẹ xuống sàn. Bất chấp điều đó, Sa Gong Jun tiếp tục cắn mút đến khi vùng ngực trắng mịn ửng đỏ rực rồi đột ngột buông lời:
“Không ra nhỉ.”
“…Cái gì cơ?”
“Bao giờ thì sữa chảy ra?”
Đồ điên. Woojeong dùng hai tay che mặt.
“Tôi… Tôu không biết.”
“Cậu không biết thì ai biết?”
“Ưa, ừm, ưm… Thật sự tôi không biết mà.”
Woojeong nhìn Sa Gong Jun bằng đôi mắt đỏ bừng. Sa Gong Jun vốn đang dính chặt vào ngực cậu bỗng ngẩng đầu lên, trơ trẽn đáp:
“Ừ. Cứ mút mỗi ngày là biết liền thôi.”
Hắn đè vai Woojeong xuống, cong lưng rồi cúi đầu. Chỉ mấy lần mút mà đã sưng đỏ lên thế này…
“…Đệch, cậu khiến tôi phát điên mất.”
Sa Gong Jun thè lưỡi liếm quanh núm vú. Khi hắn dùng tay ép bộ ngực mềm lại rồi dùng răng cào nhẹ như đang trêu chọc, Woojeong vội gọi hắn:
“A… Anh…”
“Ừm?”
Hắn ngừng cử động. Ngồi dậy nắm lấy cằm của Woojeong. Không sốt, trạng thái cũng không có vẻ tệ. Chẳng làm gì nặng nề mà sao đã gọi rồi, hắn nghĩ vậy.
“Đau à?”
“Không phải vậy…”
“Thế thì sao? Lại khó chịu trong bụng?”
“Dạ không. Không phải do đau mà…”
Woojeong dùng hai tay xoa xoa vùng bên cạnh rốn rồi nói:
“Tôi nghe nói ở đâu đó…”
Woojeong khẽ vẫy tay về phía Sa Gong Jun, như muốn gọi hắn lại gần. Lại định nói chuyện gì mà phải bày trò thế này? Sa Gong Jun áp sát tai vào sát môi Woojeong. Hơi thở nóng hổi phả ra từ giọng thì thầm khiến hắn ngứa ngáy.
“Nghe nói các bé trong bụng đều nghe được hết đấy. Có lẽ cả thiên thần cũng đang nghe nên giờ anh không được nói lời thô tục nữa đâu.”
Sa Gong Jun nhíu mày.
“Tôi đã từng nói trước rằng chỉ nên cho chúng thấy những điều tốt đẹp mà. Vậy thì nghe cũng phải tương tự chứ nhỉ? Nên cậu nghĩ… Tôi có thể nhịn vài tháng được không…?”
“Ha… Cheon Woojeong.”
Woojeong hạ giọng nhỏ hơn, nói thêm rằng lúc chỉ có một mình cậu thì anh làm gì cũng được.
“Vậy làm thêm một lần nữa đi.”
Cánh tay rắn chắc của Sa Gong Jun đè lên vai Woojeong. Đôi bàn tay dính dính bò lên, ôm lấy đầu hắn. Đôi mắt đen như mực vốn luôn lặng lẽ chìm sâu giờ đây lại gợn lên như sóng, khiến người ta có cảm giác ảo giác.
“Ừm?”
Đã biến người ta thành không thể nhúc nhích rồi lại còn hỏi câu đấy. Dù sao cũng còn đỡ hơn bị túm tóc quỳ sụp xuống sàn như trước. Woojeong ngoan ngoãn gật đầu. Và thật lòng mà nói, làm thế này… cảm giác rất tuyệt.
“…Vâng, một lần nữa.”
Vừa nói, hắn vừa quắp hai chân vào eo Sa Gong Jun.
Sa Gong Jun vuốt ve sống lưng cong của Woojeong rồi thở dài. Woojeong nhướng vai, co người lại. Nhưng không có vẻ gì là tránh né. Sau khi quan sát phản ứng của Woojeong, hắn bắt đầu từ từ giải phóng pheromone.
Bầu không khí đột nhiên thay đổi khiến Woojeong giật mình nuốt khan, Sa Gong Jun như chờ đợi từ lâu liền nghiêng đầu hôn lên môi cậu.
Hắn xâm nhập một cách bạo ngược. Nuốt chửng đôi môi tròn mở hé, liếm lên vòm miệng, cuốn lấy lưỡi nàng mà hút mạnh đến tận cùng. Woojeong đấm vào vai hắn vì đau lưỡi, nhưng hắn vẫn dai dẳng không buông tha.
Ngon quá. Ngon đến mức phát điên được, còn làm trò đáng yêu thế này… Không thể không mất kiểm soát được.
*
Đêm buông xuống bên ngoài cửa sổ. Ánh đèn vàng chiếu sáng khu vườn ở Yeonhui-dong, in bóng lối đi dạo. Woojeong nằm nghiêng trên giường, mơ màng ngắm nhìn khung cảnh ấy.
Đầu óc cậu mụ mị. Chân tay chẳng còn chút sức lực.
Có lần, Sa Gong Jun bóp nặn cơ thể cậu đến khi chẳng còn gì nữa, chỉ khi thấy Woojeong thở hổn hển mới chịu buông tha.
“Woojeong-ssi.”
Sa Gong Jun cầm bộ dụng cụ tiến lại gần. Woojeong luồn ngón tay vào dây chun quần pajama rồi nằm sấp xuống.
Một lúc lâu trôi qua mà chẳng thấy đau đớn. Thay vào đó là bàn tay phủ lên vai cậu. Gì thế này? Woojeong khẽ ngẩng đầu lên.
“Tiêm vào tay thay vì chân nhé.”
“Vâng.”
Woojeong ngồi bệt trên giường, để lộ một bên vai và nghiêng người về phía Sa Gong Jun. Một cảm giác nhói buốt lan tỏa khắp cánh tay. Nghĩ rằng nếu tỏ ra đau đớn khó chịu sẽ khiến hắn không vui, cậu cắn chặt môi, nín thở chịu đựng. Nhưng có vẻ cậu không giấu nổi biểu cảm trên mặt.
“Lần này có vẻ thật sự đau nhỉ.”
Ad fix xưng hô bộ này đi ạ, bị lỗi chương, với lại mất thoại nữa, chủ yếu ở những chương gần cuối ạ. Btw truyện hay lắm😘😘
Chương nào đến chương nào b
từ chương 66 đến gần cuối ạ, 67,68 mình mới đọc lại là fix rồi ạ, nhà dịch check xem trc đây đã sữa chương nào r coi lại tiếp giúp e nhe, để mai e cập nhật tiếp🥺🥺