Chương 79
Đọc duy nhất trên julycomic để ủng hộ nhóm dịch ^^
Chương 15: Hương vị quen thuộc
“Sa Gong Jun đã thức trắng mấy ngày liền ở công ty. Giữa lúc bận rộn thế mà ngày nào cũng ghé qua Yeonhui-dong, đúng là tình cảm khác thường. Chẳng giống bản tính của hắn chút nào.”
Sa Jae Woong vừa nói với vợ mình, Yun Yeonsu, vừa liếc nhìn bảng hồ sơ y tế của Woojeong đặt trên bàn. Yun Yeonsu đảo mắt giữa chồng và chiếc bàn rồi hỏi:
“Sao anh biết chuyện đó?”
“Tôi có cách của mình.”
“Anh cho người theo dõi Yeonhui-dong à?”
“Không. Chỗ đó đâu phải ai muốn ra vào cũng được. Tên điên kia kiểm soát người vào ra như bệnh hoạn vậy.”
“Đúng thế.”
“Ở công ty thì có mắt của tôi. Tôi cũng đã cho người bám theo hắn.”
“Bám theo? Anh biết tính cách của anh cả mà.”
“Trước khi đánh nhau, ai cũng phải làm vậy thôi.”
Jae Woong đang rơi vào thế bí. Vừa thất bại trong cuộc chiến thu hút đầu tư của công ty, lại vướng vào vụ bê bối ở cảng Busan, giờ đây chẳng còn chỗ đứng nào cho anh ta nữa. Nếu cứ tiếp tục thế này, việc bị đẩy khỏi vị trí điều hành chỉ là vấn đề thời gian.
“Tôi định để Sa Gong Jun tự xử lý chuyện công ty. Dù sao những công ty con dính dáng đến tay cha tôi cũng khó mà giữ lại được. Thời thế đã thay đổi, công ty cũng phải thay đổi theo.”
“Nếu mọi chuyện nghiêng về hướng có lợi cho anh cả thì sao? Một khi án tù được định đoạt, anh sẽ khó lòng lên tiếng trong công việc công ty nữa.”
“Phải ngăn chuyện đó xảy ra.”
Ánh mắt Jae Woong đậu xuống chiếc bàn.
“Khi cuộc sống đang ở ranh giới mong manh, chỉ cần chạm nhẹ một điểm là mọi thứ có thể đổ sập.”
“Anh có cách nào không?”
“Em đừng lo. Cứ đưa các con sang Vancouver đi. Sẽ không lâu đâu.”
“Sao mà không lo được? Đây là chuyện của anh, cũng là chuyện của các con mà.”
“Thôi, đừng nói nhiều nữa.”
Jae Woong đẩy hộ chiếu về phía Yeonsu rồi bấm số gọi cho ai đó.
– Oh Jun Yeong nghe đây.
“Là tôi đây, Oh Geom.”
– Vâng, giám đốc.
“Kế hoạch đã chuẩn bị thế nào rồi?”
– Đã sắp xếp xong. Sẽ khởi động đúng vào ngày Sa Gong Jun bị triệu tập làm nhân chứng.
“Con cứ làm tốt việc của mình đi. Khi công ty được dọn dẹp xong, chỗ ngồi đó sẽ là của con, khi tài sản của cha được thừa kế, tiền đó cũng coi như là của con thôi.”
Sa Jaeung cười lớn. Ngày nắm trọn mọi thứ trong tay đã không còn xa nữa, hắn tự tin nghĩ vậy rồi cầm lấy tấm ảnh tình bạn.
*
Vù… vù…
Woojeong tỉnh giấc bởi tiếng động chói tai vang lên từ ngoài phòng ngủ. Bên ngoài trời đang mưa, và như mấy ngày qua, bên cạnh Woojeong vẫn trống vắng.
“Chuyện gì thế nhỉ?” Cậu ngồi dậy, mở cửa phòng ngủ nhìn ra. Căn phòng đối diện đang trong cảnh hỗn độn. Những công nhân mặc đồ bảo hộ đang dùng thiết bị cồng kềnh bóc tường và sàn nhà.
Ánh mắt cậu chạm phải một người. Người đàn ông nhìn thấy Woojeong vội hạ mấy lớp rèm trước cửa xuống rồi chạy đến bằng chân không.
“Ôi trời, cậu chủ.”
Woojeong nhanh chóng lục lại trí nhớ. Cậu nhớ ra đã từng gặp người này ở công trường xây bể bơi trước đây. Là trưởng nhóm Jo.
“Chào anh, trưởng nhóm.”
Trưởng nhóm Jo tháo mũ ra, kẹp vào nách.
“Cậu vẫn nhớ tôi đấy ư? Dạo này cậu vẫn khỏe chứ? Lâu lắm mới gặp lại.”
Lâu lắm ư? Hình như lần gặp lại giám đốc Kim trước đây, cậu cũng nhận được lời chào tương tự. Cảm giác thật kỳ lạ. Ở khu Yeonhui-dong này, cậu đã quen biết thêm nhiều người, và cũng có nhiều người nhận ra cậu.
“Vâng. Anh cũng vẫn khỏe chứ?”
“Ừ, tôi khỏe.”
Khi Woojeong định bước lại gần để chào hỏi, trưởng nhóm Jo vội vẫy tay từ chối rồi lùi lại.
“Cậu không nên lại đây. Tuy đã che mấy lớp rèm chắn bụi bằng nilon, nhưng tôi vẫn lo lắm. Đồ bảo hộ của tôi cũng dính đầy bụi li ti rồi.”
Woojeong bật cười ngượng ngùng, nghĩ rằng đây không phải là lời nên phát ra từ miệng một người vừa ở trong đó đi ra. Đúng lúc đó, một công nhân đang làm việc vén rèm bước ra.
“Trưởng nhóm! Anh phải xem lại bản vẽ bên này.”
“Chuyện gì vậy?”
“Có tường chịu lực nên không thể lắp giá đỡ như yêu cầu được. Nếu vậy thì mấy đứa… Ối!”
Trưởng đoàn Jo nhanh nhẹn chạy tới. Ông ta bịt miệng nhân viên rồi nhắc nhở vài điều, quay sang Woojeong mỉm cười.
“Ngày mai sẽ có công tác giải tỏa nên hơi ồn ào một chút. Chúng tôi sẽ cố gắng hoàn thành nhanh nhất có thể. Xin hãy kiên nhẫn chờ đợi.”
Trưởng đoàn Jo lao vào công trường. Những tiếng ầm ĩ rền vang lại tiếp tục vang lên không ngớt.
Tầng hai gần như không thể nghỉ ngơi được. Thi thoảng Woojeong lại giật mình vì những tiếng động bất chợt. Sau một hồi đắn đo, cậu thay quần áo rồi xuống tầng một.
“Cậu Woojeong?”
“Giám đốc Kim.”
“Ôi, tôi quên mất.”
Vừa nhìn thấy Woojeong, giám đốc Kim nhắm mắt nhăn mặt như thể chợt nhớ ra điều gì.
“Hôm nay bắt đầu thi công giải tỏa mà tôi quên báo với cậu rồi. Có lẽ do hôm nay là ngày triệu tập nhân chứng của giám đốc Jeon nên đầu óc tôi cứ lơ đễnh cả ngày.”
“A…”
Thì ra hôm nay là ngày triệu tập nhân chứng. Không có điện thoại, TV cũng chẳng xem bao giờ, lại chẳng ai ở Yeonhui-dong kể cả Sa Gong Jun nhắc gì về việc điều tra nhân chứng, nếu không xem tin tức thì chẳng thể biết được tin gì.
Đúng lúc đó, tiếng đập phá lại vang lên từ tầng hai. Cả tòa nhà rung chuyển như thể đang bị đào bới. Woojeong cười ngượng ngùng nhìn lên trần nhà. Giám đốc Kim hỏi với vẻ ái ngại:
“Cậu định đi đâu thế?”
“Vâng, tôi định ra nhà kính một lát.”
“Tôi sẽ bảo họ dành chỗ cho cậu.”
Giám đốc Kim ra hiệu với nhân viên đang đợi dưới cầu thang.
“Lần nào cũng làm phiền anh.”
“Đừng khách sáo. Ngoài trời đang mưa, nhớ mang theo dù nhé.”
“Trời mưa ạ?”
“Ừ, mưa khá nặng hạt so với mưa xuân.”
Vừa nói, giám đốc Kim liếc nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ cạnh cầu thang. “Chắc sắp tạnh thôi”, anh đưa cho Woojeong chiếc áo cardigan rồi mới đi làm việc riêng.
Woojeong xách chiếc ô đen hướng về phía nhà kính.
Ngày mưa ở Yeonhui-dong thật yên tĩnh. Chỉ có tiếng mưa rơi lộp độp trên chiếc ô đen và tiếng bước chân của Woojeong vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Đến nhà kính, Woojeong dự chiếc ô ở lối vào rồi phủi những giọt nước mưa còn đọng trên áo. Sau đó, cậu bước đi như đã quá quen thuộc với nơi này.
Bên cạnh hồ nhân tạo, nơi tập trung những cây cao nhất và tán lá rộng nhất, có một chiếc ghế bành êm ái với nhiều đệm lót. Đây là chỗ mà Sa Gong Jun đã chuẩn bị khi biết Woojeong thường xuyên ghé qua nhà kính.
Woojeong cởi giày rồi nhảy lên chiếc ghế bành mềm mại. Cậu ôm lấy một chiếc gối và nằm nghiêng, cuối cùng cũng tìm thấy sự bình yên. Mưa gió, tiếng ồn ào – tất cả những thứ từng đè nặng lên Woojeong giờ đã dịu đi. Trên chiếc ghế nhỏ bé mà Sa Gong Jun đã chuẩn bị.
*
“Ê này, Gidae, lại đây xem cái này đi.”
“Tôi đang xem đây.”
“Tôi đã từng lục soát nhiều biệt thự nhà giàu, nhưng quy mô điên rồ thế này thì đúng là lần đầu.”
“Đúng vậy. Không phải nhà nữa mà giống như một công viên giải trí vậy. Cứ tưởng phải mua vé ở cổng mới được vào.”
Trưởng phòng Kim gạt tấm lá lớn che tầm nhìn bằng mu bàn tay. Bên cạnh, Gidae ôm chiếc hộp xanh lắc đầu thở dài.
“Trưởng phòng, tuần trước tôi vừa dẫn lũ trẻ đi thăm vườn thực vật Seoul. Nhưng khu vườn và nhà kính ở đây còn sang trọng hơn cả chỗ đó nữa.”
Trưởng phòng Kim đảo mắt nhìn quanh rồi dừng lại ở chiếc ô dựng ở lối vào nhà kính.
“Đi thôi, chỗ này chắc chẳng có gì đâu.”
“Ơ? Không xem nốt ạ?”
“Ở đây mà có cái gì chứ.”
“Phải kiểm tra cả thuyền cá, bóc vỏ cây nữa chứ. Biết đâu họ giấu tài liệu ở chỗ nào thì sao.”
“Gidae, đồ ngốc. Cậu xem phim nhiều quá rồi đấy.”
“Trưởng phòng cũng thật đấy. Người ta vẫn nói đời thực còn kịch tính hơn phim mà. À mà này. Không biết bao giờ mới lục xong cái biệt thự to như cung điện này đây.”
“Đừng có nói nhảm. Nếu thực sự lục tung lên, mày sẽ là người phải trả giá đấy, đồ ngốc.”
“Ơ? Thế sao trưởng phòng lại đến đây ạ?”
“Đừng có nói nhảm nữa, gọi mấy đứa nhỏ lại đây! Phải phân lại khu vực mới thôi.”
“Vâng, quản lý Kim.”
Gidae càu nhàu rồi bước ra khỏi nhà kính. Chỉ còn lại một mình, quản lý Kim liếc nhìn xung quanh. Sau khi xác nhận không có ai, hắn thay đổi sắc mặt ngay lập tức và gọi điện cho ai đó.
“Kiểm sát Oh Junyeong, tôi là quản lý Kim đây. Tôi vừa mới vào Yeonhui-dong. Vâng, vâng. Đúng như ngài dặn, tôi đã cho hai người vào bên trong để…”
Woojeong đang ngủ trưa trong nhà kính bỗng giật mình tỉnh giấc vì tiếng ồn ào xung quanh. Đó là giọng nói lạ lần đầu nghe thấy, nhưng chẳng hiểu họ đang nói gì. Vừa định ngồi dậy suy nghĩ thì giọng nói xa lạ kia đã dần xa dần.
Woojeong đứng lên, nhìn ra ngoài nhà kính.
“…Cái quái gì thế này?”
Cậu ngơ ngác nhìn đám người mặc vest đang xách những chiếc hộp xanh di chuyển thành từng tốp.
*
“Áp giải khám xét ở Yeonhui-dong á?”
Hai tiếng trước khi triệu tập nhân chứng, Sa Gong Jun đang nghe báo cáo cuối cùng từ các cận thần trong phòng kín thì nhận được tin khẩn từ luật sư Park. Hắn bùng nổ cơn thịnh nộ.
“Xin lỗi ngài. Chúng tôi không ngờ họ dám khám xét nhà riêng của phó chủ tịch khi ngài chỉ là nhân chứng. Khi cáo buộc với giám đốc Sa Jae Woong đã được xác nhận, viện kiểm sát đã lấy lệnh khám xét với danh nghĩa truy tìm quỹ đen.”
“Tình hình đã trở nên tồi tệ, có vẻ họ đang cố gắng vùng vẫy lần cuối.”
“Đội pháp lý đang điều tra nguyên nhân và hậu trường. Chỉ cần chờ thêm chút, ngài sẽ nhận được báo cáo.”
“Không cần điều tra làm gì. Chắc chắn là do Sa Jae Woong gây ra rồi.”
Sa Gong Jun nhăn mặt rồi thở dài.
“Tôi không ưa kiểu này chút nào.”
Ước gì quét sạch hết đi. Hắn cúi đầu, tay nắm chặt thành ghế sofa. Luật sư Park nhìn hắn với ánh mắt lo lắng.
“Bây giờ không được đâu, phó chủ tịch. Còn quá nhiều con mắt đang dõi theo cảng Busan, sức khỏe chủ tịch cũng không tốt, tình hình có thể dẫn đến kế thừa sớm…”
“Biết rồi, không cần phải nhắc mấy cái sự thật đó, tôi hiểu hết. Im miệng đi.”
“Xin lỗi ngài.”
“Thật khó chịu. Ở Yeonhui-dong có cái gì mà phải làm quá lên vậy…”
Ánh mắt Sa Gong Jun đảo về phía xa. Như thể chợt nhớ ra điều gì đó đã lãng quên, gương mặt hắn thoáng hiện nét bất an rồi đột ngột đứng phắt dậy.
“Sao thế ạ?”
“Phải đến Yeonhui-dong thôi.”
“…Hả? Ngay bây giờ ư?”
Park Byeon nghiến răng chặn trước mặt Sa Gong Jun, dù bị hắn túm vai đẩy mạnh vẫn tì tay vào tường cố thủ.
“Giám đốc, không được ạ.”
“Tránh ra.”
“Đây là cái bẫy.”
“Đã biết trước thì sao gọi là bẫy?”
“Nếu giờ đến Yeonhui-dong, ngài sẽ bị hiểu nhầm là đang che giấu chứng cứ. Chỉ tổ khiến scandal bùng nổ thêm.”
“……”
“Thưa giám đốc, chỉ còn một tiếng nữa là đến lượt thẩm vấn theo lịch. Ngài chỉ cần đến viện kiểm sát rồi về. Chánh án Han cũng đã xác nhận như vậy.”
Lời khuyên của Park Byeon vô cùng hợp lý. Đó là cách xử lý khôn ngoan nhất trong tình huống này. Dù biết rõ, dù hiểu tất cả. Nhưng sao lòng dạ lại cứ bứt rứt? Sao lại thấy nhơ nhớp đến thế? Sa Gong Jun siết chặt nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên cuồn cuộn.
“Chỉ cần nhẫn nại lần này thôi. Nửa ngày, không, vài tiếng nữa thôi là ngài có thể hành xử theo ý mình. Vì vậy, xin ngài hãy nghe lời tôi.”
Sa Gong Jun đảo mắt nhìn màn hình TV treo tường. Dòng chữ chạy trên nền hình ảnh biệt thự Yeonhui-dong:
“Giám đốc Sa Gong Jun tập đoàn LX bị khám xét nhà riêng”
*
Vừa bước ra khỏi nhà kính, Woojeong đã bị ai đó túm lấy cổ tay.
“Anh Woojeong!”
“…Trưởng Kim?”
Trưởng phòng Kim ướt sũng dưới mưa, mặt mũi tái mét vì chạy ngược xuôi. Woojeong vội giơ cao chiếc ô đen che cho cả hai. Rả rích, tí tách. Tiếng mưa rơi không ngớt.
“Có chuyện gì thế? Sao không mang ô vào?”
“Tôi sợ lỡ anh nên sốt ruột quá… Đi đường này trước đã. Tôi sẽ giải thích trên đường.”
Giám đốc Kim nhận chiếc ô từ Woojeong. Anh nghiêng ô hẳn về phía Woojeong, che đến mức cậu không thể nhìn thấy phía trước mà chỉ còn cách cúi đầu nhìn xuống đất, bước theo từng bước của Giám đốc Kim.
Khi hai người băng qua khu vườn Yeonhui-dong để vào tòa nhà chính, Woojeong thấy vô số đôi giày đi ngang qua mình. Không phải một hai người mà có vẻ như cả một đoàn người đổ về từ đâu đó, tình hình thật chẳng bình thường chút nào.
sốp ơi chương 77 78 này lỗi rùi không đọc được ạ 🥺
sốp fix r nha