Chương 87
Đọc duy nhất trên julycomic để ủng hộ nhóm dịch ^^
Đúng lúc định gọi cho trợ lý Choi trong cơn điên loạn, tôi nhìn thấy Woojeong ngồi ở rìa bãi cỏ, cách đó vài bước. Cậu đang nhìn chằm chằm vào đám cưới của những kẻ xa lạ.
Sa Gong Jun đứng cách Woojeong vài bước, hít thở vài lần rồi mới dám tiến lại gần. Trong lòng thầm nghĩ, khi về nhà nhất định phải đưa cho cậu chiếc điện thoại có gắn định vị.
“Sao em lại ở đây? Anh đã bảo đứng yên chờ mà.”
Sa Gong Jun ngồi xuống cạnh Woojeong. Bàn tay định đưa cốc kem dừng lại giữa không trung.
“…Anh sẽ đi mua lại.”
“Không cần đâu ạ. Em ổn.”
“Kem tan hết rồi, ăn kiểu gì?”
“Em ăn được mà. Đưa em đi.”
“…Anh nói mua cho mà cứ khăng khăng. Thôi, tùy em vậy.”
“Anh xin mời.”
Woojeong múc một thìa kem đầy ắp, chuẩn bị đưa lên miệng thì chợt nghĩ lại. Ăn một mình có vẻ hơi kỳ.
“Mời anh thử một miếng nhé?”
“Thôi.”
Woojeong cười ngượng ngùng rồi rút thìa lại.
“Chắc anh không thích đồ ngọt lắm nhỉ? Đồ ăn vặt cũng ít khi động đến.”
“Ừ, đại khái vậy.”
“Em thì cực kỳ thích đấy.”
“Anh biết rồi.”
Woojeong vừa thưởng thức kem đã tan mềm, vừa tận hưởng không khí đêm. Chợ đêm đã đến giờ mở cửa từ lâu, nhưng cậu không nhắc đến. Và Sa Gong Jun cũng vậy.
Khi Woojeong sắp ăn hết kem, Sa Gong Jun đưa ra một túi giấy.
“Cầm lấy đi.”
“Cái gì thế này?”
Mở hộp ra, mắt Woojeong tròn xoe vì ngạc nhiên.
“…Ơ? Đây là mấy con cá lúc nãy mà.”
Woojeong ôm chặt chiếc hộp vào lòng.
“Em kể cho anh nghe về giấc mơ đó nhé?”
“Giấc mơ mang thai mà Cheon Woojeong từng nói?”
“Vâng.”
Sa Gong Jun chống một tay sau lưng Woojeong, nghiêng người lại gần. Khoảnh khắc bất ngờ ngồi sát đến mức khiến cậu giật mình, rồi anh nhìn xuống Woojeong hỏi:
“Giấc mơ thế nào vậy?”
Bàn tay Sa Gong Jun nhẹ nhàng ôm lấy eo Woojeong. Chỉ một cái chạm vô tình thôi mà tim cậu đập thình thịch. Dù đã từng có những cử chỉ thân mật hơn thế này, nhưng khoảnh khắc ngồi cạnh nhau lúc này lại khiến cậu ý thức gấp bội. Có lẽ vì câu chuyện sắp kể ra chăng?
Woojeong hít một hơi nhẹ nhàng, rồi khẽ áp người vào hông anh.
“Em nghĩ là hôm đó. Ngày em gửi Heat Cycle xong rồi ngủ thiếp đi. Lúc ấy em có một giấc mơ ngắn. Em đi dạo gần một cái hồ lớn thế này, từ xa xa có những con sóng cao ngần này…”
Tưởng Sa Gong Jun sẽ đứng dậy bỏ đi ngay, nhưng anh lại ngồi yên lắng nghe Woojeong kể. Cậu hào hứng dùng cả tay chân để diễn tả. Chỉ cần anh chịu nghe thôi, với cậu đã là đủ rồi.
Hai người dạo chơi quanh quảng trường rồi đi một vòng chợ đêm. Nếu không kể mỗi lần Woojeong nhìn vào món đồ nào là Sa Gong Jun vội mở ví chạy tới trả tiền khiến cậu ngại ngùng, thì quả là một buổi tối khá vui vẻ.
Cánh tay của Sa Gong Jun đi sát bên lướt qua người Woojeong. Mu bàn tay họ cũng chạm nhẹ. Những va chạm bất ngờ khiến Woojeong ngượng ngùng, cố tách ra xa, nhưng Sa Gong Jun lại lập tức thu hẹp khoảng cách, bước sát lại gần.
Dạo bước trong đêm, Woojeong liếc nhìn người bên cạnh. Anh ta đang bước ra khỏi khu chợ đêm với khuôn mặt vô cảm, chậm rãi hơn thường lệ, nhịp bước điều chỉnh theo Woojeong đang bước nặng nề hơn.
Woojeong đi dạo bờ biển, bơi lội, chợp mắt một giấc. Khoảng thời gian bên anh ta ở Solunte sao mà lạ lẫm và kỳ diệu đến thế, khiến cậu không ngừng ngoái lại nhìn. Liệu người này có thực sự là người mà cậu từng biết?
Đúng lúc Woojeong vô thức phủi tay áo và đá nhẹ viên sỏi dưới chân. Rồi tách, tách tách — những hạt mưa nặng bắt đầu rơi xuống.
“Ơ? Sao mưa đột ngột thế này…”
“Về xe trước đi.”
Sa Gong Jun nắm lấy cổ tay Woojeong. Chỉ cách vài dãy nhà, chiếc xe thuê đỗ đó, nhưng khi lên xe thì cả hai đã ướt sũng. Woojeong dùng mu bàn tay lau nước trên mặt, bối rối nhìn những giọt nước từ ống tay áo nhỏ xuống, rồi liếc sang bên cạnh. Sa Gong Jun cũng y hệt.
“Ướt hết rồi.”
Hai người nhìn nhau rồi vội quay đi, bật cười ngượng ngùng.
“Buổi hẹn hò đầu đời của mình giờ thành thảm họa rồi.”
Câu nói bất ngờ khiến Woojeong ngừng cười, nhìn chằm chằm vào Sa Gong Jun. Ánh mắt anh đang dán vào những dòng mưa xối xả trên kính chắn gió, tay đưa lên vuốt mái tóc ướt dính vào trán.
Woojeong không ghét bước đi ngược mưa cùng anh. Cậu cẩn trọng mở lời, với mong muốn truyền đạt vừa đủ — không thừa, không thiếu:
“Không sao đâu. Em thấy vui mà.”
“Trông như chuột chết đuối rồi còn nói được câu đấy đấy.”
Sa Gong Jun kể chuyện như thể đang nói về người khác, giọng điệu bình thản. Nhưng đầu ngón tay mân mê bàn tay Woojeong, rồi miết nhẹ môi dưới lại để lộ chút luyến tiếc.
“Môi em tái nhợt rồi. Tay cũng lạnh ngắt.”
“Em không ngờ thời tiết Sorrente buổi tối lại lạnh thế này. Cũng không biết trời sẽ mưa.”
“Ừ. Đáng lẽ phải xem dự báo thời tiết trước. Anh đã không nghĩ tới.”
Những giọt mưa chảy dài trên cửa kính in bóng khuôn mặt anh.
“Chắc mưa không tạnh sớm đâu. Hôm nay ta về resort trước đi, dịp khác quay lại. Chợ đêm thì trước khi về Hàn Quốc vẫn còn cơ hội ghé thăm mà.”
“…Vâng.”
“Lần này không xem được, thì lần sau trở lại cũng được.”
Giọng điệu dỗ dành cùng lời hẹn ước cho tương lai. Woojeong nhẩm lại những câu nói chẳng giống phong cách Sa Gong Jun chút nào. Biết đâu, anh cũng đang cố gọt giũa từng chữ như mình? Đang suy nghĩ vẩn vơ, Sa Gong Jun đột nhiên ngồi thẳng dậy.
“…Cheon Woojeong.”
“Dạ?”
“Anh nghĩ pheromone của em…”
“…Hả?”
“Anh thì không sao. Nhưng một ngày hai lần, sợ em không chịu nổi đâu.”
Ánh mắt anh lướt xuống cổ Woojeong.
“A, xin lỗi, em xin lỗi!”
Woojeong đờ người, lùi sát vào cửa xe.
“Bác sĩ bảo qua giai đoạn đầu thai kỳ là ổn mà… Em không hiểu sao tự dưng lại thế này. Có nên mở cửa thông gió không ạ? Nếu hé cửa kính… liệu mưa có hắt vào? Xe thuê mà, nếu nước mưa lọt vào trong thì sao? Nhưng chắc cũng nên mở chút cho thoáng…”
Giữa lúc Woojeong lắp bắp không đầu đuôi, Sa Gong Jun kéo tay anh lại, buộc anh phải đối mặt.
“Em muốn mở cửa sổ, hay muốn hôn?”
Dựa thư thả vào ghế lái, anh từ từ vuốt cổ tay Woojeong. Sa Gong Jun nghiêng đầu chờ đợi, nhưng không hề thúc giục.
Sau khoảng lặng dài, tình bạn đã ngẩng đầu lên. Ánh mắt anh không còn lạnh lẽo nữa. Cũng chẳng đối xử với tình bạn bằng bàn tay tàn nhẫn và khắc nghiệt. Hơn hết, cái cách bàn tay ấy vuốt ve dịu dàng khiến lòng anh kỳ lạ thấy không chút khó chịu, ngược lại còn mong nó tiếp tục mãi.
Mùi hương quyến rũ kia không phải là hiện tượng dị thường.
Lần đầu tiên, tình bạn tự mình nảy ra suy nghĩ muốn chạm vào anh trước.
“…Muốn hôn không?”
Sa Gong Jun đẩy ghế lái ra sau, vỗ nhẹ lên đùi mình. Tình bạn bò lên đầu gối rồi ngồi lên đùi anh.
“Hôm nay thời tiết… hợp gu tôi quá.”
Tiếng mưa rơi lộp độp lên nóc xe vang lên khi hai người hướng về nhau, trao nhau nụ hôn. Môi họ mềm mại đan vào nhau, đầu mũi tê tái đến mức có lúc phải hé môi, mùi hương quyến rũ đậm đặc và nồng nàn bao phủ lấy cơ thể đến nghẹt thở.
Tiếng mưa rơi trên xe, hương hoa ngọt ngào chỉ cảm nhận được ở Solunte, tất cả đều mờ nhạt dần. Từ lúc nào, thứ duy nhất còn lại chỉ là hơi thở của nhau và những ngón tay ấm áp sưởi ấm cơ thể.
“…Tại sao cái này lại không được chứ.”
Sáng sớm, Woojeong ngồi trên giường vật lộn với thứ gì đó rồi nghiêng người ngã xuống.
Không thể tin nổi. Sao việc này lại khó khăn đến thế.
“Không được cái gì vậy?”
Sa Gong Jun vừa chuẩn bị xong để đi làm, nhìn thấy Woojeong nằm trên giường rên rỉ liền bật cười.
“Để anh giúp cho.”
“Em tự làm được mà.”
“Đừng có cứng đầu vô ích thế, đưa đây.”
Sa Gong Jun quỳ gối xuống sàn, đặt bàn chân trắng muốt của Woojeong lên đùi mình rồi nhẹ nhàng xỏ tất vào. Anh véo véo đôi chân mềm mại rồi đỡ Woojeong ngồi dậy.
“Choi Woojeong, giờ đến tất cũng không tự đi được thì tính sao đây?”
“……”
“Có thay quần áo được không? Không phải vấn đề quần áo. Đến quần lót cũng phải nhờ anh cởi rồi mặc vào hả?”
“Mức đó thì…”
“A, đây là việc anh phải làm mỗi tối hay sao?”
“Đừng trêu em nữa.”
“Vì em dễ thương quá mà.”
Woojeong mím chặt môi nhìn anh. Sa Gong Jun ôm vai Woojeong rời khỏi phòng ngủ.
“Hôm nay thấy người thế nào?”
“Ổn ạ.”
“Nghe nói dạo này em lại ăn ít đi.”
“Không đến mức phải lo đâu. Bác sĩ cũng bảo mức đó ổn mà.”
“Dù sao cẩn thận vẫn hơn.”
“Đừng lo, anh đi làm đi. Có chuyện gì em sẽ gọi ngay.”
“Ừ, thế nhé. Em nghỉ ngơi đi.”
Định quay đi, anh chợt nhớ ra điều gì đó, quay lại đặt tay lên bụng Woojeong thì thầm lời chúc ngủ ngon.
Woojeong mặc đồ ngủ tiễn anh ở cửa.
Sau khi Sa Gong Jun lưu luyến hôn Woojeong rồi đi làm, cậu thường ngủ trưa và tập vài động tác thể dục nhẹ nhàng.
Chiều ngày thường. Như mọi khi, Woojeong ngồi trước TV với ly nước chanh trên tay để xem lại chương trình giới thiệu quán ăn ngon phát hàng tuần.
“Hôm nay chúng tôi xin giới thiệu một quán bánh bao đã tồn tại 120 năm tại Harbin.”
Camera lia qua những bức tượng đồng hai bên cửa rồi dừng ở những chiếc bàn dưới đèn tường. Người dẫn chương trình hào hứng tiếp tục:
“Đến đây nhất định phải thử bánh bao nhân thịt. Vị của nó thật tuyệt vời.”
Nhân viên mở vỉ hấp. Làn khói bốc lên để lộ những chiếc bánh bao trắng muốt. Người dẫn liên tục thốt lên cảm thán rồi bổ đôi chiếc bánh.
“Ôi, nhìn lượng nước thịt này xem.”
Miếng thịt bóng loáng được phóng to. Woojeong vô thức nghiêng người về phía TV. Nước miếng ứa ra.
“Ngon quá.”
Woojeong liếc nhìn đồng hồ. Đã quá 3 giờ chiều. Do dự một lúc, cậu lục túi lấy chiếc điện thoại Sa Gong Jun đưa sau khi đi Solunte, với lý do không liên lạc được ngay sẽ rất bực.
– Vâng.
“Em, Woojeong đây ạ.”
– Anh biết rồi.
“Anh đang bận không?”
– Không.
“Em vừa xem chương trình về bánh bao, tự nhiên thèm quá. Ở khu em từng sống, bên kia đường cửa hàng hotdog có tiệm bánh bao. Em từng thấy họ xếp cả chồng vỉ hấp như thế. Không biết anh đi làm về có mua giúp em được không?”
– Bánh bao?
“Vâng. Bánh bao nhân thịt ạ. Hình tròn…”
Có vẻ cậu đã quá hào hứng. Từ phía Sa Gong Jun, đang làm việc mà nghe đột ngột đòi ăn bánh bao chắc kỳ cục lắm. Woojeong định nói “Không có gì đâu, gặp anh sau” thì nghe giọng nói vui vẻ:
– Chỉ cần mỗi thứ đó thôi à?
“Vâng, …ừm.”
– Sao thế?
“Không có gì ạ. Các thiên thần nghe giọng bố khác nên mừng quá. Vừa đạp em một cái đấy.”
Woojeong nhăn mặt xoa bụng. Bụng cậu bắt đầu to lên, những cú đạp cũng thưa dần. Các thiên thần quá hiếu động, nhiều lần khiến cậu giật mình tỉnh giấc, gần đây còn có vài cú đá mạnh đến mức đau xương mu. Như lúc này.
“…ưm.”
– Anh sẽ đến ngay, đợi anh chút.
“Sao cơ? À, anh cứ tan làm rồi từ từ…”
Giữa câu, điện thoại đột ngột cúp. Woojeong nhìn màn hình kết thúc rồi xoa hai bên bụng. Khác mọi khi, sau cú đạp, bụng cậu có cảm giác co thắt nặng nề… nhưng cơn đau lạ lùng nhanh chóng dịu đi.
“Các thiên thần ơi, bố khác sẽ mua đồ ngon về. Đợi chút nhé.”
Cậu đi tắm rồi vào phòng thay đồ. Đang phân vân chọn quần áo mặc dù cuối cùng vẫn là áo phông XXXL và quần đùi tập. Đúng lúc đó.
“……”
Cơn co thắt bụng trở lại. Woojeong đứng yên xoa bụng, hy vọng nó sẽ sớm qua.
Nhưng.
“…a!”
Cơn đau dữ dội ập đến khiến cậu không thể duỗi thẳng bụng. Bụng co thắt đến mức khó thở, rồi trở nên nhói buốt. Woojeong loạng choạng rồi ngã dúi về phía trước.
Nước mắt lăn dài. Chưa bao giờ cậu đau đến thế. Woojeong nhớ lại ngày dự sinh. Vẫn còn hơn hai tháng rưỡi nữa. Cảm giác không ổn.
Điện thoại, gọi điện trước.
Woojeong bò đến bàn giữa phòng, với tay lấy điện thoại. Tay run rẩy tìm nút gọi thì cơn đau như sét đánh ập đến.
Dựa vào chân bàn, Woojeong thở gấp. Mặt tái nhợt vì mồ hôi lạnh.