Chương 88
Đọc duy nhất trên julycomic để ủng hộ nhóm dịch ^^
Tút, tút.
Chỉ hai tiếng chuông mà dài đằng đẵng. Woojeong cuộn tròn người run rẩy như kẻ bị sốt rét.
– Lại muốn ăn gì nữa à?
“……”
– Anh đến đây rồi, có muốn mua thêm hotdog không? Một cây khoai tây phô mai, một cây mực phô mai. Gần đây có loại mới, ăn cùng nhé?
Woojeong đau đến mức không thở nổi. Sa Gong Jun gọi khi nhận ra bất thường:
– Choi Woojeong?
Giọng nói lo lắng khiến mắt cậu cay cay. Woojeong nghẹn ngào:
“Sa Gong Jun…”
– Chuyện gì vậy?
“…em…”
Bụng em đau. Em bé… Cậu không thốt nên lời. Bên kia giục giã, nhưng cơn đau nuốt chửng mọi âm thanh.
***
“Các người đứng đó làm gì? Bảo đưa cậu ấy xuống cơ mà!”
Sa Gong Jun chạy vội lầu hai Yeonhui-dong. Giám đốc Kim và bác sĩ đang lảng vảng trước cửa phòng ngủ. Giám đốc Kim gần như khóc.
“Anh Woojeong hoảng loạn quá, chúng tôi không vào nổi.”
Bác sĩ nhanh chóng giải thích:
“Trường hợp sinh non, pheromone của alpha rất quan trọng. Đưa đi bệnh viện ngay không bằng đợi ở đây.”
“…khốn kiếp. Phải làm sao đây…”
“Vào trong, từ từ giải phóng pheromone, khi ổn định thì bế ra. Tiếp xúc da và pheromone của ông sẽ giúp thai phụ an tâm hơn cáng.”
Sa Gong Jun giật cà vạt, bước vào phòng. Ánh sáng từ phòng thay đồ khiến anh lao đến.
Phòng thay đồ tan hoang.
Woojeong chưa bao giờ bày đồ đạc ở Yeonhui-dong. Ban đầu anh tưởng cậu ngại. Nhưng sau vài tháng chỉ dùng một góc tủ, anh hiểu: Woojeong vẫn chưa coi đây là nhà.
Không lý nào cậu lại bừa bộn thế. Anh suýt phát điên vì nghi ngờ có trộm hay nhân viên hãm hại. Hay từ đầu, việc Woojeong ở phòng ngủ đã là sai lầm.
Định quay đi, anh thấy đống quần áo chất dưới áo khoác.
“……”
Dưới vạt áo là một cái tổ bằng quần áo. Woojeong co ro giữa đó, ôm khư khư chiếc áo len của anh.
Anh từng đọc sách về sinh nở: Khi omega sinh non, để giảm căng thẳng, họ thường làm tổ bằng quần áo có mùi alpha.
“…xin lỗi.”
Cổ họng anh nghẹn lại. Giọng nói yếu ớt đầy sợ hãi.
“Em không định thế, nhưng tự nhiên…”
“Không sao.”
“Áo đẹp… hỏng hết rồi. Em sẽ dọn lại sau.”
“Mặc kệ chúng.”
Pheromone của Woojeong thô ráp khác thường, có lẽ cậu không nhận thức được lời nói. Quan trọng hơn, nơi cậu nằm bốc mùi lạ.
Sa Gong Jun vội đến bên, quỳ xuống nắm tay Woojeong.
“Cảm ơn anh. Em đau quá, ở đây thấy đỡ hơn…”
Anh ôm cậu, giải phóng pheromone ồ ạt. Bước chân anh xuống cầu thang, lên xe cứu thương chao đảo.
“Kể tiếp đi. Giờ thấy sao?”
“Đỡ rồi.”
“Tốt quá.”
“Thật dễ chịu… pheromone ấm áp…”
Xung quanh hỗn loạn vì tình trạng khẩn cấp. Woojeong sợ hãi rúc vào anh. Sa Gong Jun vỗ về:
“Không sao. Chúng ta đang đến bệnh viện.”
“…bệnh viện?”
“Chỉ kiểm tra đơn giản thôi. Đừng lo.”
“Chưa đủ chín tháng. Còn thiếu nhiều… Em làm sai điều gì à?”
“Không, em không sai gì cả. Đâu có chuẩn bị sẵn rồi.”
Anh xoa bàn tay lạnh ngắt, lẩm bẩm:
“Sẽ ổn. Mọi chuyện sẽ ổn.”
Woojeong chớp mắt chậm rãi, gật đầu theo lời anh như thần chú.
“Nghe anh nói chứ?”
“…vâng.”
“Tốt lắm. Anh cho thêm pheromone, đừng ngất nhé.”
Thật kỳ lạ. Lời anh nói khiến cậu tin mọi chuyện sẽ ổn. Cậu mỉm cười, đặt tay lên ngực anh thì thầm:
“Giờ em hiểu rồi. Khi anh bảo ổn là thật sự ổn. Anh luôn giữ lời hứa…”
Bàn tay Woojeong rơi xuống.
***
Sa Gong Jun đi lại sốt ruột trước phòng mổ.
Choi Woojeong – Đang phẫu thuật
Anh nhìn dòng chữ ấy. Woojeong vào phòng mổ chỉ ba mươi phút trước sau khi thuốc trì hoãn sinh không hiệu quả.
Mỗi giây như một phút, mỗi phút như một giờ. Anh liên tục nhìn đồng hồ treo tường, đồng hồ đeo tay, rồi lại nhìn vào khu vực cấm.
“Giám đốc.”
Bác sĩ chuyên khoa omega bước ra.
“Thế nào rồi?”
Ánh mắt vị bác sĩ cúi xuống. Sa Gong Jun gắt:
“Tôi hỏi thế nào rồi!”
“Chứng ngộ độc hormone cấp tính gây sốc. Tình hình không khả quan. Tử cung yếu do tác dụng phụ của thuốc thay thế, khó trì hoãn sinh.”
“Vậy phải làm sao?”
“Em bé sẽ được chuyển vào lồng ấp. Ông nên chuẩn bị tinh thần…”
“Chuẩn bị cái gì?”
“Chúng tôi sẽ cố hết sức. Nhưng nếu có chuyện… Hai người còn trẻ, sẽ có em bé khác. Lần sau đừng dùng thuốc thay thế, hãy để pheromone của ông…”
“Giám đốc!”
Đầu gối Sa Gong Jun khuỵu xuống.
‘Giờ em hiểu rồi. Khi anh bảo ổn là thật sự ổn. Anh luôn giữ lời hứa…’
Anh không muốn làm người đó thất vọng. Không muốn bỏ rơi người vừa mới biết dựa vào mình.
Không khí như đè nặng vai anh. Sa Gong Jun nắm chặt tay bác sĩ:
“Cứu cả ba. Không thì vô nghĩa.”
***
Chiều nắng ấm, Sa Gong Jun ngồi cạnh giường Woojeong, che nắng cho cậu. Anh cẩn thận tránh chạm vào hệ thống duy trì pheromone trên người cậu.
Ca mổ kết thúc sau ba giờ. Hai em bé được chuyển vào lồng ấp, còn Woojeong lên cơn co giật nhiều lần vì ngộ độc pheromone.
Sa Gong Jun thức trắng mấy ngày. Nhìn Woojeong và những sinh linh bé bỏng vật lộn để sống, anh không cảm thấy mệt, chỉ biết cầu nguyện.
Woojeong và các thiên thần ngủ rất lâu. Đêm nào anh cũng nghe tin “Hôm nay là nguy kịch”. Khi thì đứa lớn, khi thì đứa nhỏ, khi thì Woojeong.
Nhưng thật may, cả ba đều qua cơn nguy kịch. Mỗi đêm, nỗi sợ hãi tột cùng chỉ thuộc về Sa Gong Jun.
Anh không rời đi, liên tục giải phóng pheromone. Nhân viên y tế nói dù bất tỉnh, omega vẫn cảm nhận được pheromone.
Nhưng Woojeong bất động như búp bê. Anh sợ lần này cậu sẽ không tỉnh dậy.
“Đốt cháy lòng người rồi ngủ ngon lành.”
Sa Gong Jun ngồi cạnh giường.
“Em đẹp hơn khi thức.”
Một lần nữa, anh phải chờ đợi. Anh thì thầm:
“Cho đến giờ, anh…”
Anh nắm tay Woojeong.
“…sợ hình phạt từ quá khứ nên trốn tránh em. Nhưng…”
Ngực anh phập phồng. Trong phòng bệnh vắng lặng, anh nuốt nước bọt:
“Anh sẽ thay đổi. Anh hứa. Nên tỉnh lại đi. Ở bên anh…”
Ôi, hóa ra chờ đợi là thế này. Mỗi hơi thở đau đớn. Anh sẵn sàng đánh đổi mạng sống để quay ngược thời gian.
***
Cốc cốc.
“Giám đốc, xin phép.”
“Vào đi.”
Sa Gong Jun đang làm việc trong phòng bệnh liếc nhìn đồng hồ. 10 giờ sáng – giờ anh dành riêng mỗi ngày.
“Hôm nay hai bé cùng đến à?”
“Vâng. Theo phân tích, tốc độ hồi phục tốt hơn khi ở cùng ông.”
Sa Gong Jun mặc áo choàng, ngồi tựa vào đầu giường. Bác sĩ điều chỉnh nhiệt độ rồi đến bên anh.
“Bé lớn trước. Bé nhỏ bên phải.”
Sa Gong Jun nhìn hai thiên thần áp vào ngực mình. Từng bé nhỏ xíu, giờ đã lớn hơn.
“Tình hình các bé thế nào?”
“Nhịp tim, hô hấp ổn định, cân nặng và hormone bình thường. Tuần sau có thể ra lồng ấp.”
“Thế à.”
“Các bé đã qua nguy hiểm. Tôi sẽ quay lại sau một giờ.”
Khi bác sĩ đi, Sa Gong Jun giải phóng pheromone. Một giờ trôi qua trong chớp mắt khi anh ngắm những ngón tay bé xíu.
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ. Sa Gong Jun quay sang kiểm tra Woojeong.
“……”
“……”
Đôi mắt sâu thẳm đón ánh sáng nhìn anh. Anh ôm chặt các bé, nắm tay Woojeong:
“…Chào buổi sáng.”
Woojeong tỉnh giấc:
“Vâng, chào buổi sáng…”
Ngón tay Woojeong luồn vào tay anh. Sa Gong Jun nghiêng người:
“Đúng lúc các bé đến, em muốn nhìn gần không?”
“Em bé…?”
“Ừ, con của em và anh.”
Ký ức trước khi ngất ùa về. Woojeong sờ bụng, nhận ra sự trống trải rồi nhìn những sinh linh bé nhỏ đang thở.
“Cả hai giống em lắm. Thật kỳ diệu.”
“Thiên thần thật sao?”
“Ừ.”
“Ôi, bé quá. Làm sao đây…”
“Em bé mà. Đương nhiên bé rồi.”
Woojeong thở dài. Sa Gong Jun hỏi:
“Chúng ta nên đặt tên chứ?”
“……”
“Không thể mãi gọi thiên thần được. Phải làm khai sinh.”
“Vâng, đặt tên.”
Woojeong gật đầu nhìn các bé.
“Anh có nghĩ tên trong lúc em ngủ.”
Sa Gong Jun nắm tay Woojeong:
“Hyeon, Eon thì sao?”
Hyeon, Eon. Woojeong mỉm cười.
“Nếu em có ý tưởng…”
“Em thích tên anh đặt. Hyeon và Eon cũng sẽ thích.”
Woojeong áp vào người anh, hít hà mùi pheromone và em bé. Tim cậu đập nhanh.
“Nhưng Hyeon và Eon có ổn không? Em ngất trước khi đủ tháng.”
Mắt Woojeong ngân ngấn. Sa Gong Jun xoa đầu cậu:
“Anh chăm ba tháng còn lại. Chúng khỏe mạnh rồi.”
Woojeong bật khóc. Sa Gong Jun nghiêng người an ủi cho đến khi các bé được đưa đi.
Trong phòng bệnh vắng lặng, Sa Gong Jun ôm Woojeong thì thầm:
“Chúng ta quên điều quan trọng.”
“Gì ạ?”
“Ra viện thì chuẩn bị kết hôn nhé.”
Woojeong che mặt:
“Thứ tự vẫn lộn xộn quá.”
Nhiều thứ đáng sợ, nhưng cậu sẽ từng bước vượt qua. Bên người đàn ông đáng sợ nhất, nhưng đang dần thay đổi.
“Không có gì lạ.”
Sa Gong Jun hôn cổ Woojeong. Chẳng bao lâu sau, Woojeong ngẩng đầu hôn anh.