Chương 9
Đọc duy nhất trên julycomic để ủng hộ nhóm dịch ^^
9.
Woojeong dõi theo hành động của Sa Gong Jun bằng ánh mắt bất an. Hai tay hắn vừa rời khỏi khu bếp đang phe phẩy xấp tiền 50.000 won. Woojeong lắc đầu lia lịa.
“Ơ, thật sự không cần đâ…”
Sa Gong Jun ôm chầm Woojeong từ phía sau, hai tay chia ra giữ những tờ tiền giấy. Hơi ấm của người khác truyền qua lớp đồng phục mỏng manh. Khoảng cách gần đến mức chỉ cần quay đầu là má đã chạm nhau, đầu mũi gần như chạm vào nhau.
“Mùi thơm quá.”
“…A…”
“Bình thường cậu toàn về với mùi thức ăn bám đầy người.”
Anh ta dí mặt vào gáy Woojeong, rồi từ từ di chuyển dọc theo đường cổ thon dài để quan sát cậu. Cái cổ mảnh khảnh, đôi môi đầy đặn, gò má phúng phính lông tơ, đến cả vầng trán tròn trịa.
“Anh… anh buông tôi ra.”
“Hừm.”
Sa Gong Jun há to miệng hít một hơi thật sâu. Mỗi lần anh thở ra, làn da trắng của Woojeong lại nổi lên những nốt gai ốc. Woojeong đứng chết trân, nắm đấm dính chặt vào đùi.
“Đừng… đừng làm thế.”
“Đừng làm thế?”
“…Vâng.”
Woojeong chỉ dám thốt lên chừng ấy lời.
“Tôi đã làm gì mà bảo đừng?”
“……”
“Chết tiệt, mày khiêu khích tao à…”
Bàn tay to và cứng cáp của Sa Gong Jun thô bạo luồn vào giữa áo khoác Woojeong. Vứt mớ tiền vào một cách bừa bãi, anh ta nắm chặt lấy bộ ngực phẳng của Woojeong rồi lắc mạnh. Woojeong co người lại, phát ra tiếng rên.
“Ừm…”
Chân cậu mềm nhũn, Woojeong khom người xuống như sắp ngồi bệt. Sa Gong Jun cũng khom theo, vòng tay ôm lấy eo cậu.
“Ặc!” – Woojeong kêu lên khi hai chân bị nhấc bổng lên không. Một thứ gì đó nóng hổi và mềm oặt lướt qua mông. Woojeong vặn vai qua lại, giãy giụa. Khóe mắt nóng ran, hơi thở nơi cổ họng cũng trở nên ẩm ướt.
“Ừm, hay là thiếu tiền? Vậy thì tôi cho thêm.”
Sa Gong Jun dùng lòng bàn tay bóp nặn ngực cậu như muốn xé toạc. Những tờ tiền vàng kẹt giữa đó nhàu nát như giấy vụn. Mắt Woojeong mờ đi trong chốc lát.
“Buông… buông tôi ra.”
“Chưa cho vào đã đòi lấy ra, đồ kỳ lạ.”
Woojeong đang treo lơ lửng trên không liền quay đầu ra sau. Có vẻ hành khách phía sau không nghe rõ lời cậu nói, nên cậu quyết định giải thích cặn kẽ hơn.
“Tay, tôi đang nói chuyện với cậu đây. Chỗ này…”
“Muốn đưa tiền thì phải dùng tay chứ.”
“Ư…à…”
“Sao, nhận quá cao sang nên không ngửi thấy mùi tiền à? Hay để tôi đâm vào chỗ khác?”
Xoẹt xoẹt, Sa Gong Jun dùng hông đè ép vào mông Woojeong.
Cậu cố vùng vẫy để thoát ra. Hai chân đã chạm đất nhưng Sa Gong Jun vẫn không hề nhúc nhích.
Trước tình huống bất ngờ, toàn thân Woojeong run lẩy bẩy. Nếu hét lên liệu có ai nghe thấy không? Khả năng đó gần như bằng không. Vậy thì xác suất có người tìm đến khi cậu đi giao hàng là bao nhiêu? Nếu Seo Do Won còn ở đây có lẽ sẽ khác, nhưng từ hôm nay nơi làm việc đã đổi nên điều đó càng xa vời.
Woojeong vươn tay nắm chặt mép bàn. Cậu chưa từng tưởng tượng mình lại cảm thấy bị cô lập giữa chuyến du thuyền với hàng trăm nhân viên và hàng ngàn hành khách. Cậu phải tìm cách thoát khỏi đây an toàn, không gây rắc rối cho đến khi trở lại cảng Incheon… nhưng chẳng nghĩ ra được biện pháp nào.
Sa Gong Jun khum bàn tay rồi luồn vào giữa hai chân Woojeong. Nhìn cậu giật bắn người như bị điện giật, giọng Sa Gong Jun đầy vẻ hài hước:
“Lúc nãy mắt còn như muốn liếm sạch người ta, sao giờ chỗ này lại không phản ứng gì thế?”
Woojeong vội vàng nắm chặt cổ tay Sa Gong Jun. Ép sát đùi và đầu gối vào nhau để cố thủ, cánh tay từ phía sau vòng qua eo cậu, siết chặt không cho cử động.
“Nếu có ai nhìn thấy sẽ tưởng ngài đang giết người mất.”
Tim đập thình thịch khiến cậu nghĩ mình sắp chết đến nơi. Khác với Woojeong đang cố đứng vững, giọng Sa Gong Jun nghe thật bình thản khiến anh nghẹn thở.
“Cậu Woojeong.”
Bàn tay từ eo vuốt lên ngực rồi siết chặt lấy cổ Woojeong. Làn da dưới lòng bàn tay Sa Gong Jun mịn màng đến lạ thường. Nghiêng đầu, khóe miệng hắn nhếch lên khi chạm môi vào tai Woojeong.
“Woojeong.”
“…Vâng, vâng.”
“Tôi rất ghét lặp lại cùng một câu hỏi, nhưng với cậu, tôi sẽ hỏi thêm một lần nữa.”
Woojeong nhắm chặt mắt đến nỗi hàng mi dài gần như biến mất, gật đầu.
“Vẫn chưa muốn ngồi xuống sao?”
“…Hả?”
“Tôi có thể tiếp tục nói chuyện thế này mãi.”
“Không, không. Tôi sẽ ngồi.”
“Quyết định đúng đấy.”
Bàn tay vừa xoa bẹn chuyển sang vuốt tóc. Khi Woojeong định thoát ra, nó cứng như đá, nhưng khi Sa Gong Jun đã quyết thì cánh tay buông lỏng như không có gì.
Woojeong kéo chiếc ghế gần đó ra sau. Cúi gằm mặt, ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn. Đôi mắt nhìn xuống ngập tràn nước mắt. Woojeong bắt chéo hai bàn chân – nơi duy nhất không nằm trong tầm radar của Sa Gong Jun – và siết chặt.
Nếu không phải vì túng thiếu, cậu đã chửi thằng khốn này ngay lập tức và bỏ việc làm thêm. Không nói được lời nào, cậu chỉ biết cắn chặt môi.
Sa Gong Jun múc súp cua kem cho Woojeong. Thậm chí còn đẩy những món xa về phía cậu. Khó tin đây cùng là người vừa sờ soạng mình.
Đang lưỡng lự, Woojeong nghe Sa Gong Jun bảo “Ăn đi”. Cậu múc một thìa như máy. Món ngon thường ngày với nhân viên giờ vô vị.
Sa Gong Jun quan sát cử chỉ gượng gạo của Woojeong rồi đột ngột hỏi:
“Tôi thấy cậu nói tiếng Philippines.”
Chỉ sau hai lần tương tác, Woojeong đã nhanh chóng nắm bắt quy luật trò chuyện của hắn. Sau mỗi trò đùa, ánh mắt hắn lại trở về với cái nhìn dò xét.
“Tôi thấy ở lounge.”
“Tôi học từ hồi nhỏ.”
“Cậu lớn lên ở nước ngoài à?”
“Không. Tôi học lỏm được chút ít từ những người làm việc cùng cha…”
“Có vẻ đầu óc không đến nỗi tệ lắm nhỉ.”
Cách nói chuyện thật kỳ lạ. Vừa như ngầm chê trí thông minh, lại vừa không hẳn là vậy.
Woojeong âm thầm nhai lại câu nói, lòng dần nổi lên bực bội. Nhưng lúc này, việc quan trọng nhất là thoát khỏi đây an toàn mà không tạo thêm điểm chung nào với Sa Gong Jun.
“Tôi chỉ biết chút ít thôi. Đủ để ấp úng khi gặp khách nước ngoài lúc làm thêm…”
“Thế mà hiểu hết lời vị khách ở phòng chờ nhỉ.”
“……”
Im lặng đồng nghĩa với thừa nhận. Sa Gong Jun nhìn Woojeong mỉm cười. Anh ta thong thả ngồi đó, tận hưởng cảnh Woojeong run rẩy vì lo lắng. Sau khi chặn hết lối thoát của Woojeong, hắn mới nêu câu hỏi thật sự:
“Làm phiên dịch được không?”
Woojeong muốn trả lời không. Nhưng cậu sợ nếu nói trái ý đối phương, mình sẽ lại rơi vào tình thế khó xử. Thế nên cậu thành thật đáp:
“Tiếng Anh và… một chút tiếng Philippines.”
“Vậy ngậm miệng làm việc cho tôi, rồi nhận tiền của tôi đi, CheonWoojeong.”
Sa Gong Jun nắm lấy dây xích cổ Woojeong lắc lư.
Không có đồng tiền nào là miễn phí.
Đó là câu cửa miệng của người mẹ suốt ngày vật lộn với cuộc sống khi còn sống. Và giờ đây, Woojeong đã thấm thía ý nghĩa đó.
Cậu hiểu rõ. Kinh nghiệm sống đã dạy cậu rằng không ai trên đời cho không tiền bạc. Tiền vay ngân hàng phải trả lãi, khi không vay được nữa thì phải mượn chỗ khác với mức lãi còn cao hơn.
Và ngay lúc này, trên bàn giữa Cheon Woojeong và Sa Gong Jun, là một xấp tiền 50.000 won. Với Sa Gong Jun, số tiền này chẳng khác gì tờ giấy nhớ trong phòng suite, nhưng đủ để khiến trái tim Woojeong rung động.
Nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Tiền bạc quả thực như một con quỷ dữ, nắm lấy con người mà lay cho đến khi tan nát. Con quỷ ấy đã nuốt chửng cả gia đình hắn, giờ đây lại đang chực chờ xơi tái cả bản thân hắn nữa.
Woojeong ngẫm nghĩ về cái giá phải trả khi đụng vào thứ tiền bạc ấy. Một đống tiền được đưa đến tay hắn, trong khi ngay cả tay cho vay nặng lãi cũng chẳng thèm nhìn hắn lấy một lần. Hắn chẳng dám nghĩ tới mức lãi khủng khiếp nào sẽ đeo bám sau số tiền kia.
Phải quay lưng lại thôi. Đó mới là lựa chọn đúng đắn. Dập tắt những lời thì thầm ngọt ngào, trở về với công việc bán thời gian chăm chỉ kiếm tiền – hắn biết rõ điều đó mà.
Trong thâm tâm, hắn thực sự xao động. Nhưng Woojeong vẫn giữ vẻ cảnh giác khi nhìn Sa Gong Jun. Đó là đòn tấn công mạnh nhất hắn có thể thực hiện lúc này.
Thấy Woojeong im lặng ngồi yên, Sa Gong Jun bước lại gần.
“Chuyện này đâu có gì khó khăn.”
“……”
“Ánh mắt rất chân thật đấy. Tôi trông có kỳ quặc không?”
“Một chút ạ. Tôi không hiểu tại sao ngài lại đưa cho tôi nhiều tiền thế này… rồi giao cho tôi làm việc đó.”
“Xung quanh tôi toàn là những kẻ không biết đứng về phe nào ngoài tôi cả.”
Woojeong nghiêng đầu. Hắn nắm chặt hai tay vào mép ghế – chỗ Sa Gong Jun không thể thấy – rồi lên tiếng:
“…Sao ngài lại tin tôi? Chúng ta mới gặp nhau hôm qua, đây mới là lần đầu trò chuyện mà.”
“Đúng vậy. Tôi không tin Cheon Woojeong. Cũng như Woojeong không tin tôi.”
“Vậy tại sao…”
“Cậu nghĩ tại sao?”
“……”
“Cậui đang hỏi tôi tại sao lại đề nghị như vậy với một kẻ không có gì trong tay, cũng chẳng có năng lực gì đáng giá như Woojeong.”
Như bị trúng một đòn chí mạng dù chẳng sai tí nào. Woojeong co rúm vai, lùi xa khỏi Sa Gong Jun.
“…Tôi không biết nữa.”
“Chính vì thế mà tôi chọn cậu. Tôi không tin Cheon Woojeong, nhưng tôi tin vào sự túng quẫn của Woojeong. Và cả sự non nớt, trắng như tờ giấy của cậu nữa.”
Lời lẽ đầy kiêu hãnh của Sa Gong Jun khiến đầu óc Woojeong ong ong.
“Bọn nghèo khó và non nớt còn chẳng biết phải ăn cắp cái gì từ tôi, nên tôi tin vào điều đó. Đổi lại, tôi sẽ trả công hậu hĩnh. Đủ để ngươi không phải vật lộn kiếm sống bằng mấy việc làm thêm vụn vặt như hiện tại.”
Sa Gong Jun đứng dậy khỏi ghế, lời nói nhẹ nhàng mà đầy quyền uy.
“Cậu có thời gian suy nghĩ cho đến khi tàu cập bến Incheon. Khi đã quyết định, hãy quay lại tìm tôi. Chi tiết công việc, tôi sẽ bàn sau nếu cậu nhận lời.”
Chiếc áo choàng đen rơi xuống nơi Sa Gong Jun vừa đi qua. Bóng lưng y từ từ khuất sau cánh cửa phòng tắm.
Woojeong lặng lẽ đứng dậy. Cậu dọn dẹp những dấu vết y để lại – nhặt chiếc áo choàng vương trên sàn treo lên sofa, thu dọn rác qua loa, xếp mấy chiếc đĩa thức ăn ngổn ngang vào khay. Cuối cùng chỉ còn lại mồi nhử Sa Gong Jun cố ý bỏ quên.
Bàn tay trắng Woojeong bóp nhẹ xấp tiền rồi lại buông ra.
Không nên vội, Cheon Woojeong ạ.
Giữa tình cảnh này mà lại để mắt tới thứ này…