Chương 170
170 – nhabachi
“Tên khốn đó.”
Ryujin nuốt khan.
“Hắn rất giàu. Còn có cả một chiếc xe máy cực đẹp.”
Bài báo miêu tả hắn như một phần của nhóm thanh thiếu niên hư hỏng, nhưng vào thời điểm sự việc xảy ra, Ham Youngjae đã hai mươi tuổi — cái tuổi nên rời khỏi nhóm trẻ con mười bảy, mười tám ấy. Việc vẫn còn lẩn quẩn ở đó hoặc cho thấy hắn khao khát tiếp tục làm thủ lĩnh trong thế giới nhỏ bé ấy, hoặc hắn chỉ đang lơ lửng giữa những ngã rẽ cuộc đời, chưa tìm ra con đường nào sau khi tốt nghiệp trung học. Không đại học, không việc làm, cũng không theo học bất cứ thứ gì, hắn chỉ có thời gian thừa mứa và tai để hứng những câu chuyện đồn thổi khắp nơi.
Ryujin chính là một trong những câu chuyện mà Ham Youngjae tình cờ nghe được vào lúc đó. Vấn đề là — kẻ xưa nay thờ ơ với mọi chuyện ấy — lần này lại đặc biệt chú ý đến Ryujin.
“Hắn đối xử với tao rất tốt. Ban đầu tao rất sợ… nhưng rồi tao nghĩ hắn không tệ như vẻ ngoài đâu.”
Shin Haebeom chăm chú lắng nghe.
“Giày, mũ, nhẫn hàng hiệu. Ở Gwangseong thì phổ biến, nhưng khu của bọn tao thì khó kiếm lắm. Không chỉ vì đắt, mà còn vì việc vận chuyển cũng chẳng dễ dàng gì… Mày chắc không hiểu được đâu.”
Dù là người bản địa Gwangseong, Shin Haebeom không hoàn toàn xa lạ với những khu vực ngoài thành phố. Nhưng mày không xen ngang, chỉ lặng lẽ gật đầu.
“Hắn không tiếc tiền vào rượu và đồ ăn. Kiểu như thật sự có nhiều tiền, không phải cố tỏ vẻ.”
Biết Shin Haebeom sẽ không ngắt lời, Ryujin bắt đầu nói nhanh hơn, giọng cũng cứng cáp hơn. Nhiệt độ cơ thể của Shin Haebeom, thứ mà cậu thường thấy phiền, giờ lại trở thành điểm tựa giúp cậu đào bới ký ức về Ham Youngjae.
Có tiếng bước chân vang lên. Ki Woohee đã trở lại. Nhưng thay vì vào trong xe, cô dừng lại trước cửa và gợi ý:
“Trời đêm đẹp quá. Ngồi điều hòa mãi cũng mệt, chúng ta ra ngoài hít khí trời chút nhé?”
Hiếm khi nào Ki Woohee đề nghị điều gì ngoài công việc. Lời đề nghị ấy được đáp lại bằng sự xuất hiện bất ngờ của Sung Jaekyung, người tay xách nách mang nào chăn bạc, nồi hơi, bình nước và mấy cốc giấy.
Ryujin nhìn sang Shin Haebeom. Cậu muốn ra ngoài. Muốn ngắm trời đêm và nô đùa với Sung Jaekyung. Nhưng cậu cũng sợ Shin Haebeom sẽ từ chối.
“Tốt thôi. Tao không buồn ngủ. Một tách trà ấm cũng tốt cho dạ dày.”
Khuôn mặt Ryujin bừng sáng. Sung Jaekyung cũng nở nụ cười.
” Tôi có pha trà chanh rồi!”
“Cảm ơn, nhưng tôi bỏ trà uống liền rồi. Nhiều đường quá.”
Ki Woohee và Sung Jaekyung liếc nhau. Cả hai cùng một suy nghĩ: Anh ta vừa nói cái quái gì vậy?
“Vậy… anh muốn loại nào…?”
Shin Haebeom vuốt cằm nghĩ ngợi.
“Một tách trà pha từ nguyên liệu tươi.”
“…Xin lỗi?”
“ Tôi muốn trà pha từ lá hoặc quả thật sự, không phải bột sấy khô.”
Hai người kia sững sờ. Người luôn chẳng bao giờ kén chọn, thậm chí không phân biệt nổi mì gói với lương khô như Shin Haebeom, đột nhiên lại đòi trà nguyên chất. Giữa đêm. Sau nửa đêm.
Người duy nhất hiểu lý do — là Ryujin.
“Cậu hiểu chứ, Binh nhì Jeong?”
Thật lố bịch.
Nếu muốn ăn quả thanh lương trà thì cứ nói thẳng. Vòng vo chỉ khiến mọi người bực mình thêm thôi.
Ryujin thở dài, trả lời khẽ:
“Hiểu rồi… Tao sẽ mang cho mày.”
“Đúng vậy.”
Shin Haebeom cười hài lòng. Anh còn vỗ nhẹ lên mông Ryujin, người đang khom lưng tìm túi nhựa đâu đó dưới ghế sau. Ryujin suýt đá anh ta một cú, nhưng nhịn lại vì sợ đánh thức Kwon Sehyuk. Sung Jaekyung vội chiếu đèn điện thoại phụ giúp.
“Ryujin-ah, tìm được chưa?”
“Ừ, đây rồi.”
“Đi mau đi.”
“Được.”
Vừa định theo Sung Jaekyung ra ngoài, Ryujin liếc nhìn Kwon Sehyuk. Ánh trăng chiếu lên mái tóc nâu mềm mại của cậu, nhưng trán lại đẫm mồ hôi, mí mắt khép chặt co giật, trông như đang vật lộn với ác mộng. Ryujin quỳ xuống, nhẹ vuốt tóc cậu
Cậu không hiểu vì sao mình lại nổi giận như vậy. Là cơn bùng nổ của những cảm xúc bị dồn nén? Hay chỉ vì thấy Kwon Sehyuk đáng thương, ngu ngốc đến mức không thể không khinh bỉ?
Nhìn Kwon Sehyuk ngủ mê man dưới tác dụng thuốc, Ryujin nghĩ:
Kwon Sehyuk đã hỏi một câu ngu ngốc.
Ryujin có cả đống lý do để oán hận cậu ta. Và xác suất những thù hận ấy tiêu tan gần như bằng không. Đôi khi Ryujin thấy bản thân mình phản chiếu trong cậu ta, nhưng thấu hiểu không đồng nghĩa với tha thứ. Nghĩ vậy giúp cậu giữ cho trái tim mình không lung lay.
Ngoài xe, Sung Jaekyung hướng dẫn cách dùng nồi hơi. Ryujin loay hoay một lúc rồi cũng pha được quả thanh lương trà. Cậu ta rót trà nóng ra cốc giấy. Sung Jaekyung nếm thử đầu tiên.
“Thế nào?”
“Có vẻ… tốt cho sức khỏe.”
Nói cách khác — nhạt và khó uống. Mùi gỗ nồng nặc át hết cả vị trà. Sung Jaekyung nhíu mày:
“Đợi chút.”
Cậu chạy vội vào cửa hàng tiện lợi , mang về một ít đường.
“Đội trưởng nấu ăn giỏi ghê.”
Cho thêm đường, hương vị dễ chịu hẳn. Sung Jaekyung mau mắn mang cốc cho Ki Woohee, còn Ryujin lặng lẽ cầm phần của Shin Haebeom. Bên kia bãi đậu xe, có một cánh đồng rộng. Hai bóng người ngồi giữa cỏ cao, tấm chăn bạc lấp lánh ánh trăng.
Ryujin bước cẩn thận, sợ ngã. May mà không có đá hay bùn. Shin Haebeom đứng cách tấm chăn ba mét. Ryujin tiến đến, đưa cốc giấy cho anh.
“Đây…”
Anh giơ tay ra nhưng sững lại. Shin Haebeom đang nghe điện thoại. Từ giọng bên kia, Ryujin nhận ra đó là Jin Chiwoo.
“Tìm số đó đi. Chắc chắn là điện thoại dùng một lần, danh tính giả. Có lẽ đối phương vẫn chưa biết tên phóng viên đang ở chỗ ta. Bám sát và báo cáo lại.”
Cuộc gọi kéo dài. Dường như Jin Chiwoo không thể làm gì nếu không có chỉ thị từ Shin Haebeom. Ryujin bực bội thầm nghĩ: Không biết ai ngu hơn ai.
Cậu quay sang nói chuyện với Ki Woohee.
“Thiếu tá, cái… ừm, cái… vị thế nào?”
“Vị thế nào.”
“Vị thế nào á?”
“ Cũng được.”
“Nhưng mà, cô đang…”
Ki Woohee đang lật ngược hộp mì và loay hoay làm gì đó. Ryujin hít nhẹ — giữa mùi trà thanh lương, có một mùi khác, hăng hắc, chua nhẹ. Cần sa.
Ki Woohee xoay hộp mì dưới ánh trăng, cẩn thận cuốn cần sa.
“Không ổn rồi.”
Cô ném cây bút đi. Nó lăn tới tận đầu gối Ryujin.
“Tôi… tôi thử nhé?”
“Cậu làm được không?”
“Tôi mới học.”
“ Tôi cũng từng thấy bọn nhỏ làm hồi xưa. Đáng lẽ nên chú ý kỹ hơn.”
Hồi xưa?
Ryujin chưa kịp hỏi thêm thì Ki Woohee đã đẩy hộp mì về phía cậu. Sung Jaekyung soi đèn điện thoại tới. Nhìn tình trạng điêu tàn của cuộn giấy, Ryujin hiểu lý do thất bại: mép giấy không được bôi nước bọt.