Chương 173
173.-nhabachi
Năm cậu lên mười, món quà mà cậu nhận được chính là một thanh kiếm gỗ.
Vào buổi sáng hôm sinh nhật, vừa mở mắt ra, đập vào mắt cậu chính là một cái giá kiếm màu đen đặt kế bên gối.
Kwon Sehyuk đá tung chăn ra rồi ngồi bật dậy, loại này nhỏ hơn nhiều so với bảy cái trong phòng ông nội, nhưng đều cùng một người thợ làm ra. Hình hai con rồng bay vút lên trời, ngậm viên ngọc như ý trong miệng trông vô cùng sống động, cứ y như thật, và làm luôn cả một cặp sừng làm bằng ngọc bích đỡ lấy thanh kiếm gỗ ấy.
Ngón tay Sehyuk lả lướt trên những chữ Hán được mạ vàng khắc trên nền gỗ “Xa Thủy Mã Long” (車水馬龍 – Geosumaryong), nghĩa là “ngựa xe như nước” — hình ảnh đoàn xe ngựa hùng hậu nối đuôi nhau không dứt.
Thanh kiếm gỗ màu nâu đỏ bóng loáng đã được khắc lên trên đó là tên chủ nhân của nó. Sehyuk nắm chặt chuôi kiếm bọc vải đen thấm mồ hôi, còn nặng hơn cậu tưởng nữa, tuy nhấc lên được bằng một tay, nhưng phải siết chặt tay lại thành nắm đấm thì mới giữ được.
Ông nội đã cấm không cho ai đụng vào mấy món vũ khí trong phòng ông cả. Tất cả đều được cất đặt sau tủ kính hết, chìa khóa thì bỏ trong két sắt, sáng tối nào ông cũng đều đặn đi kiểm tra số lượng chìa khóa ấy.
Thấy Sehyuk yêu thích, quan tâm võ thuật đến thế ông thích lắm, nhưng hiếm khi nào ông cho cậu tập luyện lắm. Ngoài việc được cầm thử kiếm gỗ với kiếm tre trong phòng tập ra, thì Sehyuk chưa từng chạm vào mấy món vũ khí lần nào.
Ông nội tin rằng mọi binh khí đều có linh hồn ngự trị. Vì vậy mà ông cũng cho rằng kẻ nào cầm kiếm khi chưa sẵn sàng ắt sẽ gặp họa.
Vậy mà giờ đây, ông đã tự tay làm một thanh kiếm gỗ để tặng cậu. Đây đơn thuần không chỉ là một món quà, mà còn có nghĩa là cậu đã sẵn sàng, và được trao cơ hội để chứng tỏ bản thân mình.
Sehyuk ôm lấy thanh kiếm chạy ra khỏi phòng, chẳng để ý đến việc mình đang đi chân trần với mặc mỗi bộ đồ ngủ, người làm trong nhà mang nước rửa mặt và trà sáng tới, chợt thấy mà giật mình lùi lại, Sehyuk cũng lơ đi tiếng mấy người đó gọi.
Cậu chạy dọc hành lang dài. Đã là tháng Ba rồi, gió vẫn còn lạnh vào sáng sớm và chiều tối. Nhưng đấy cũng là thời điểm những chồi non đang nảy mầm từng cái một trên những cành cây khô. Trong vườn, những vườn hoa đã nở rộ dưới bàn tay chăm sóc tận tình của người làm, nào là hoa sơn thù du vàng, hoa liên kiều, hoa mộc lan trắng như tuyết. Những đóa sơn trà và mận thì vẫn luôn giữ cho khu vườn không bị trống trải suốt mùa đông giờ cũng đã xòe rộng cánh hoa. Mùa đông đã qua đi, và đấy cũng là tháng sinh nhật của Sehyuk.
Gió lùa qua những ô cửa sổ được mở ra cho thoáng khí vào buổi sáng, mấy chiếc chuông hình hoa sen treo trên mỗi cửa phát ra âm thanh leng keng.
Vừa quẹo ngay góc là Sehyuk đâm sầm vào ông nội. Cũng nhờ phản xạ nhanh nên cậu cũng tránh bị va chạm, nhưng cũng vì cái tính hấp tấp ấy nên đâu thể nào thoát khỏi cái cảnh bị ăn chửi. Dù chửi thế, nhưng giọng ông có pha chút cười ở trỏng, Sehyuk thì ôm chặt thanh kiếm mà cười toe toét.
Từ đằng sau ông nội có một người đàn ông bước ra, mái tóc cắt ngắn, khuôn mặt thon thả, dáng người cân đối, thêm cả làn da trắng và anh cũng đang diện một chiếc áo sơ mi màu tím nhạt, trông rất hợp với anh. Anh ta mỉm cười nhìn Sehyuk đang ôm lấy thanh kiếm rồi ông nội giới thiệu: Từ nay người này sẽ dạy kiếm thuật riêng cho con.
Anh ta cũng tự giới thiệu tên mình là Kangyeon, họ Lee. Mẹ anh là người Hàn từ bên kia biển qua, anh sống ở đó đến năm mười hai tuổi. Quê anh cũng là một thành phố cảng đông đúc, tàu lớn ra vào ào ào, người nước ngoài đầy đường y như nơi này.
Kwon Sehyuk mỉm cười rạng rỡ, rồi cũng tự giới thiệu bản thân mình. Lee Kangyeon cười lớn bảo rằng cậu sau này chắc chắn sẽ trở thành một người đàn ông vĩ đại.
Lee Kangyeon chẳng vội chẳng vàng, anh chỉ dạy cậu từng bước cơ bản: Cách cầm kiếm, cách gác kiếm, cách chào đối thủ khi giao đấu. Chẳng bao lâu sau đó, Sehyuk cũng ngầm hiểu được tại sao ông nội lại chọn người thầy trẻ tuổi này, anh không chỉ giỏi kiếm thuật, mà còn là một con người chính trực.
Trước khi vào buổi tập và sau khi tập xong, anh đều ngồi thiền khoảng tầm mười phút. Mỗi lần dạy một động tác thì anh đều giải thích cho cậu biết ý nghĩa và nguồn gốc của động tác ấy như nào. Ngoài ra cũng khuyên cậu nên dậy sớm để tận dụng một ngày dài, giữ cho đầu óc minh mẫn.
Kể từ đó Sehyuk cũng nghe theo mà thực hiện, thậm chí còn nhiều hơn những gì Kangyeon dạy. Nếu anh bảo sáu giờ nên dậy, thì năm giờ là cậu đã thức. Bảo chạy năm vòng quanh sân để rèn sức, thì cậu liền chạy bảy tám vòng. Ngoài ra còn nhảy dây năm trăm cái đều đặn sáng tối.
Chỉ với một lý do: Cậu muốn được thầy khen, muốn được công nhận, muốn một ngày nào đó có thể gọi Kangyeon bằng cái tên thân mật ấy chứ không phải là một tiếng”Thầy” nữa. Kangyeon cũng chưa bao giờ đến muộn hay bỏ buổi tập vì lý do cá nhân nào cả. Sehyuk chợt nghĩ mình đã trở thành ưu tiên số một trong cuộc đời anh rồi.
Nhưng khi Kwon Sehyuk trở về nhà, sống sót từ đó mà trở về, thì Lee Kangyeon đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời cậu.
Căn phòng anh từng dùng giờ đã trống trơn, không chỉ được dọn sạch, mà tới giấy dán tường và nội thất đều đã đổi mới, còn phòng tập thì đã đóng cửa để cải tiến. Không ai nói cho cậu nghe tin tức gì về Kangyeon, rằng anh đã đi đâu, tại sao nghỉ việc, hiện giờ đang làm gì.
Chẳng bao lâu sau, Kwon Sehyuk cũng đã thôi hỏi về Lee Kangyeon, mình phải làm vậy thôi. Đâu phải chỉ có mỗi Lee Kangyeon là biến mất khỏi căn nhà sau khi cậu quay về, cũng chẳng tài nào biết được trong đám người mất tích ấy, có ai là đồng lõa với thủ phạm hay ai bị vu oan rồi mất tích.
Kwon Sehyuk cố giữ cho không bị loạn giữa cái bầu không khí rối tung rối mù đó. Cậu cố gắng trốn tránh đi mọi ánh mắt đầy lo lắng của mấy người lớn. Làm như thế cậu mới biết được cố tỏ ra là mình ổn khó hơn cậu tưởng nhiều, nhưng cũng không còn cách nào khác, cậu vẫn còn nhỏ xíu, là con nít thì làm được cái gì.
Nhưng giờ đã khác, Kwon Sehyuk bây giờ không còn là đứa trẻ chỉ biết bất lực của ngày ấy nữa.
“Hoàng tử.”
Ki Woohee tiến lại gần Sehyuk, nhưng cậu lại phớt lờ tiếng gọi mà tiếp tục chạy.
“Hoàng tử!”
Giọng Ki Woohee vang lên trong đêm khuya thanh vắng.
Sehyuk vẫn cứ cắm cúi chạy, chỉ nhìn thẳng về phía trước. Shin Haebeom như cảm nhận được sự hiện diện ở cậu mà quay người lại, anh đứng chắn trước Ryujin mà chặn đường.
Lúc mới bắt đầu tập chơi bóng chuyền, huấn luyện viên đã dạy Sehyuk rằng dù bóng có bay thẳng vô mặt thì cũng không được né, nhưng Kwon Sehyuk lại đỡ bóng rất yếu, cậu không dám nhìn thẳng đường bóng bay tới.
HLV từng là tuyển thủ quốc gia, đã đào tạo cho nhiều vận động viên rồi nên cũng hiểu rõ lý do: Sehyuk ngại đối mặt với mấy đối thủ căm ghét mình. Vì vậy mà cậu luôn tránh ánh nhìn của họ, nên chẳng thể chặn bóng giỏi.
Nhưng thời thế đã thay đổi, Sehyuk bây giờ dám nhìn thẳng vào Shin Haebeom rồi.
Nỗi uất ức lấn át đi nỗi sợ, sự phản bội cũng bộc phát. Kwon Sehyuk giơ nắm đấm lên, giây phút cậu giáng nắm đấm xuống mặt Shin Haebeom không khác gì là đang quay cô dâu 8 tuổi.
“Thiếu tướng!”
Sung Jaekyung vội lao tới, nhưng đã quá muộn. Đầu của Haebeom quay ngoắt đi, còn Sehyuk trừng mắt nhìn người đang tiến đến từ trong bụi rậm, một người đang nổi điên lên thì chỉ cần một ánh mắt nhìn thôi cũng ngầm hiểu là sự cảnh cáo cho rồi.
“Dừng lại!”
Sung Jaekyung đứng sững người ra, Shin Haebeom bị đấm vào má vậy mà cũng không nhúc nhích một li nào. Ryujin thì đang đứng sau lưng anh, gương mặt cúi đi bị bờ vai rộng của Haebeom che khuất.
“Giải thích đi.”
Sehyuk lên tiếng.
“Mau giải thích đi, lúc này đây tôi còn cho anh cơ hội để biện minh đấy, tôi đã thấy hết rồi, đừng có mà chối tội.”
Cậu nuốt nước miếng ực một cái, tay nắm lại thành quyền mồ hôi ra cũng thấm đẫm cả rồi. Sehyuk chỉ mong là Haebeom còn run sợ hơn cậu đi, hy vọng anh sẽ nhận lỗi và xin lỗi Ryujin. Mọi sai lầm của anh cậu đều có thể bỏ qua hết, ngay cả việc say xỉn lúc thực thi nhiệm vụ. Ai mà chẳng có lúc sai? Ai mà không sa vào cám dỗ?
“Sao không trả lời?!”
Kwon Sehyuk hét ầm lên, người cậu chao đảo. rồi lại nói tiếp, khẽ lấy tay xoa xoa lên cái trán đang nhức như búa bổ.
“Xin lỗi Ryujin hyung đi, lúc này đây tôi còn đang tử tế đấy. Anh mà chịu xin lỗi, thì tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả.”
Mặt Shin Haebeom không có chút cảm xúc nào, trong mắt anh chẳng có thấy được chút thương xót nào cả làm Kwon Sehyuk tức muốn phát điên, cậu cực ghét cái dáng vẻ ấy. Shin Haebeom trong mắt cậu lúc nào cũng ngầu vì luôn tỏ ra vẻ bình tĩnh, điềm đạm, tự tin, giờ đây chỉ nhìn thấy thôi cũng ghê tởm muốn ói rồi.
“Hoàng tử.”
Shin Haebeom mở miệng, nhưng thay vì trả lời hay giải thích thì anh hỏi ngược lại:
“Cậu nghĩ sao về binh nhì Jeong?”
“Gì cơ?”
“Việc tôi quyết định là nằm ở câu trả lời của Hoàng tử đấy.”
“Định giở trò gì đây?! Bộ anh tưởng là tôi đang giỡn hả?!”
“Không phải thế, tôi…”
Shin Haebeom liếc nhìn Ryujin, rồi quay đầu lại phía Sehyuk.
“Tôi xin khẳng định ngay tại đây luôn: Tôi yêu binh nhì Jeong Ryujin.”
Môi Kwon Sehyuk há hốc, đồng tử thì giãn ra. Shin Haebeom xin mạn phép cược hết tiền thưởng nghỉ hè của toàn bộ người trong Phong Kỷ Giáo Đội là hai thằng nhóc đứng trước với sau anh đều đang có chung một biểu cảm.
Gió thổi hiu hiu, làn tóc nâu bay phấp phới, Shin Haebeom nhìn chằm chằm đỉnh đầu Kwon Sehyuk đang cúi gằm, im lặng như tờ.