Chương 174
174. -nhabachi
Anh thì lo cho Ryujin đang đứng sau mình, thằng nhóc này vốn đã không quen với sự im lặng, nhất là trước mặt người đang bị tổn thương nữa. Ha Shinsung mà nó còn lo sốt vó lên, thì chắc chắn cái đứa là con của kẻ thù gọi nó là “hyung” đảm bảo là nó không bỏ qua rồi.
Haebeom liếc nhìn ra đằng sau, đúng trúng phốc. Ryujin như sắp ngất tới nơi, vẻ mặt cậu thể hiện rõ nỗi lo lắng, căng thẳng, sợ hãi và kinh ngạc.
“…”
Anh nhếch môi, mắt cong tít lên. Nghịch cảnh là gia vị để tình yêu và niềm tin thêm sâu sắc, và Hampung Khu 2 chính là kịch bản đó. Nếu xuất hiện thêm tình địch bất ngờ, câu chuyện sẽ càng thú vị.
Shin Haebeom mấp máy môi, mỉm cười mắt cong tít lên. Phải có sóng gió thì niềm tin yêu mới thêm sâu sắc, mà cái chỗ ở quận Hampung 2 đó đúng là nơi gây ra sóng gió mà. Bất thình lình mà có thêm tình địch nào khác nữa chắc có phim hay để coi rồi.
Shin Haebeom không thấy hối hận gì hết. Anh đã trải qua biết bao thử thách với sai lầm trước đó rồi, mới biết cách chớp lấy thời cơ xoay chuyển tình thế. Để Kwon Sehyuk sụp đổ, anh chấp nhận làm kẻ thua cuộc về tình trường luôn.
—
Cửa mở ra, Jin Chiwoo dọc bước trên trần nhà, ủa gì trần nhà?
Um Seongwon ráng mở mắt ra nhìn, không phải là Jin Chiwoo đi trên trần nhà, mà là anh đang bị treo ngược đầu xuống. Đầu đau như búa bổ, hai bàn chân bị trói lại bằng dây da, chẳng còn chút cảm giác nào, máu chắc hết lưu thông luôn, da tím bầm hết lên, không chừng cái chân bị hoại tử tới nơi.
Máu từ môi rách tươm chảy tràn ra, xuống mũi rồi vô mắt anh.
Um Seongwon nheo mắt nhìn Jin Chiwoo.
“Huuu…”
“Chắc cũng đang thắc mắc tại sao tao lại làm thế này đúng không?”
Jin Chiwoo ngồi xổm xuống, tay kẹp lấy điếu thuốc rồi phả khói vào mặt Seongwon.
“Mấy thằng có học thức mở miệng ra là đạo lý với nói xạo là hay.”
“Tôi không có nói dối…”
“Không hả? Tưởng tao dễ bị lừa lắm sao?”
Cái giọng điệu mỉa mai của Jin Chiwoo, lúc thì nói chuyện kiểu thân mật, lúc thì kiểu trang trọng, y như là cố tình chọc tức người ta vậy. Con người bộc lộ bản chất thật sự chỉ khi tức giận không thì gặp chuyện không hay thôi.
“Vậy chứ điều tra Ryu Yeonbi làm gì? Tò mò? Thích thú? Hay là sở thích?”
Bị treo ngược như thế dễ gì mà nói câu nào được, nhưng Seongwon cũng cố hết sức lắm rồi.
“Ừ, tôi có biết Jeong Ryujin.”
Seongwon nhắm nghiền mắt.
“Dù có ý định làm thế đấy, nhưng cũng chẳng quan trọng gì hết.”
Tuyệt vọng muốn chết đi được, tình hình hiện giờ cũng đang đi theo chiều hướng thảm hại nhất đúng như Um Seongwon dự đoán. Mấy cái trò vặt vãnh không ăn thua với Phong Kỷ Giáo Đội mà. Sau Jeong Ryujin, người tiếp theo bị lôi ra là Kang Inwoo, là tên đã kể hết mọi chuyện cho anh nghe. Nếu đây đúng là cái hầm vô cùng khét tiếng của Phong Kỷ Giáo Đội, chắc chắn hắn ta cũng ở đây…
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Um Seongwon, có khả năng là Kang Inwoo phản bội cậu rồi không chừng, thậm chí còn phản bội Yoo Mihyun, đứng về phe Shin Haebeom, rồi giờ còn bán đứng anh. Bằng chứng để buộc tội chính là cái USB có chứa dữ liệu của Choi Geumho, bấy nhiêu đấy thôi là cũng đủ để Shin Haebeom tin rồi.
Nghĩ lại, đúng là vậy thật. Ngay từ đầu là Kang Inwoo đã thể hiện tinh thần hợp tác quá mức vậy rồi, kể cả hắn ta chẳng được lợi lộc gì.
Việc anh đưa tin chẳng có lợi ích gì cho Kang Inwoo cả. Ngược lại, hắn còn gặp rắc rối vì phải cẩn thận khi bước vào trong Phong Kỷ Giáo Đội đấy, hắn ta là kẻ chỉ điểm chắc chắn là thấy khó chịu với người nào mà biết được thân phận thật của hắn ta.
Nếu Kang Inwoo không hài lòng với cách đối xử của Yoo Mihyun, hắn ta mà đổi ý, chuyển phe, thì sẽ chuyện về Jeong Ryujin ra làm mồi nhử, vậy mới dụ vào Phong Kỷ Giáo Đội được.
“Khốn kiếp…”
Seongwon trừng mắt nhìn hắn, cái mỏ Jin Chiwoo giật giật.
“Trừng mắt gì? Hận tao đó hả?”
Anh vội cúi mặt xuống, nhưng muộn mất rồi. Jin Chiwoo đấm vào bụng anh, Seongwon há mồm mà thở gấp, chẳng gào thét lên được, cảm giác giống như bị búa đập vào vậy.
“Hộc, hộc…”
Thời gian như chậm lại, thế giới cũng trở nên xa xăm, toàn thân chẳng còn chút cảm giác nào, cứ như đang lơ lửng ngoài không gian vậy.
Nhưng chỉ trong chốc lát, Jin Chiwoo lấy chiếc khăn ướt để trên bồn rửa ra, Um Seongwon đang cắn chặt miệng lại, bị hắn ép mở ra rồi nhét khăn vào.
“Ưm! Ưm!”
“Đừng có nghĩ vậy là quá đáng, từ đầu đừng có nói dối phải tốt hơn không. Giờ có Jeong Ryujin rồi, tiếp theo là ai nữa? Làm nóng người chút rồi nói chuyện tiếp.”
“Ưm! Ưm!”
Seongwon lắc đầu điên cuồng, chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ rơi vào tình huống này nên chưa có chuẩn bị tinh thần gì hết.
Anh không đáng bị như này, dù gì cũng là nhà báo mà, kẻ nắm trùm thông tin trong thời đại này, nên có quyền định hướng dư luận. Tuy không thể thay đổi cả thế giới ngay được, nhưng cánh bướm nhỏ vỗ một cái là có bão ngay.
Um Seongwon tin là quyền lực của chính mình có thể đẩy người ta xuống đáy, hoặc nâng người ta lên đỉnh cao đều được, không phải tự dưng anh có được quyền lực ấy. Anh đã phải cày cuốc học hành từ hồi đi học, tránh xa mấy phong trào sinh viên thời đại học, rồi cạnh tranh khốc liệt lắm mới được vậy.
Anh không ngại ngần gì mà lăn xả, có động lực hẳn hoi để lao thẳng về phía trước, và khi đã đặt ra mục tiêu thì sẽ làm cho tới cùng. Anh cũng tích cực đưa tin nhiều vụ người ta ngại không dám làm cho cả thế giới biết, chẳng việc gì phải rén với mấy tên quan chức. Nên cuộc gọi của Yoo Mihyun vô cùng có ý nghĩa, chứng tỏ là khả năng của anh đã được công nhận.
Um Seongwon vừa tức vừa nhục vừa tuyệt vọng. Bao nhiêu công sức, sự nghiệp của anh bị chà đạp hết. Đây không phải quyền lực của nhà nước, mà đây là tư thù cá nhân, trả đũa tên đang cố moi móc quá khứ xấu xa của Phong Kỷ Giáo Đội cho thiên hạ biết.
Nước pha với bột ớt đổ xối xả lên mặt Um Seongwon, miệng vẫn còn đang ngậm khăn. Jin Chiwoo đối xử với Um Seongwon không khác gì miếng thịt ngoài chợ. Hắn ướp lạnh anh,
rồi rã đông, chọc một cây kim loại mỏng vô như đo xem nên cắt chỗ nào, rồi bất thình lình mà đâm tới, đàn ông mà còn bị làm nhục nữa kia mà, Jin Chiwoo nói vào tai Um Seongwon.
“Có thằng đàn em của tao là bị khùng thiệt đó, nó đang thắc mắc không biết là cắm đũa sắt vô thằng nhóc ở dưới rồi giật điện thì có bị liệt luôn không.”
Jin Chiwoo coi trời bằng vung. Giây phút anh cảm nhận được kim loại cào vô bắp chân mình, thì Um Seongwon đã quyết định rồi, thay vì sợ là sau này sẽ bị Yoo Mihyun trả thù, Jin Chiwoo trước mặt anh còn đáng sợ hơn.
—
Cánh cửa sau lưng cậu đóng sầm lại, hình như Kwon Sehyuk đang tới gần. Ryujin chợt quay người lại nhìn, theo phản xạ mà giơ tay che mặt.
“Anh đang làm gì vậy?”
“…Cậu không phải tính đánh tôi sao?”
“Sao em phải đánh anh?”
Kwon Sehyuk nói rồi ngồi xuống ghế. Có một cái chăn bị nhàu nát rơi xuống chân, Ryujin lặng lẽ nhặt lên, phủi bụi, gấp gọn rồi đưa cho Sehyuk, cậu cũng vui vẻ nhận lấy.
“Cảm ơn anh.”
“Không giận tôi sao?”
“Sao em lại phải giận anh?”
“Thì…”
Ryujin cúi đầu không trả lời, Kwon Sehyuk hỏi:
“Anh có thích Haebeom hyung không?”
“Gì? Dĩ nhiên không rồi.”
“Vậy là có mình Haebeom hyung thích anh thôi.”
Ryujin lắc đầu trong bụng, trừ khi Shin Haebeom bị bắn vô đầu thì may ra còn được, chứ chuyện đó làm gì có thể. Chuyện anh ta nói yêu với… quý cậu, rõ ràng là có lý do khác, chắc cũng một phần nằm trong kế hoạch thôi.
Ryujin cực kỳ ghét Shin Haebeom, nhưng cậu lại tin tưởng vào khả năng biết lên kế hoạch của anh ta. Shin Haebeom là kiểu người có thể tìm cách xoa dịu hết mọi chuyện, dù cho kế hoạch có bị phơi bày trước mặt Kwon Sehyuk đi nữa, Shin Haebeom mà cậu biết là vậy đó.
Kwon Sehyuk đan hai tay vào giữa hai chân rồi nói:
“Đúng không? Anh không có tình cảm gì hết, chỉ có mình Haebeom hyung thích anh thôi phải không?”
“Tôi cũng không biết nữa…”
“Chuyện của anh mà sao anh lại không biết?”
“Làm sao tôi biết được suy nghĩ của người đó?”
“Em đang hỏi về cảm xúc của anh mà.”
Kwon Sehyuk nhìn Ryujin đang đứng ngây người ra, đôi vai gầy run nhẹ dưới ánh trăng xuyên qua cửa kính xe.
“Hả? Cảm xúc của anh là gì, hyung? Anh thích Haebeom hyung hay là ghét anh ta?”
Không thể nào thẳng thắn trước mặt Kwon Sehyuk được, nếu nói ghét Shin Haebeom, cậu ta rồi sẽ hỏi tại sao, lúc đó biết phải nói gì?
“Tôi không biết, tôi không biết.”
Ryujin lắc đầu nguầy nguậy.
“Tôi không muốn nghĩ tới chuyện đó nữa, đừng có hỏi tôi mấy câu như vậy.”
Một khoảng im lặng chợt đến, Kwon Sehyuk khẽ nhắm mắt, mở ra đau chết đi được. Nhưng có nhắm lại thì cậu vẫn nhớ tới.
Trong giấc mơ, Shin Haebeom và Ryujin làm chuyện đó với nhau. Vô cùng sống động đến nỗi khó phân biệt được đâu là mơ mà đâu là thật. Tỉnh dậy được một lúc rồi, nhưng Kwon Sehyuk vẫn chưa chịu rời giường. Cậu cứ nằm đó mà chớp mắt trong vô hồn, không biết mình bắt đầu nhìn Ryujin kiểu như thế từ khi nào nữa.
—
Đêm khuya, cậu lái xe tới Howolru, cố gắng kìm nén nỗi lo âu để lấy lại cái hộp thuốc lá có thuốc lắc, thì gặp Ryujin tự nhiên xuất hiện như bị cướp vậy. Nhìn cậu ta lạnh với mệt mỏi rã rời, nên Sehyuk cởi áo khoác với giày ra đưa cho Ryujin, rồi chở cậu tới Howolru.
Cậu mừng hết cỡ khi Ryujin tình nguyện làm người cấp thuốc cho. Lúc được rủ đi coi nhạc kịch, cậu cũng đã mất cả ngày trời để lựa đồ mặc, còn phải hỏi ý kiến đứa em trai ngơ ngác của mình nữa mà, đứng trước gương mà thử hết bộ này tới bộ kia.
Lúc bị kẹt vào trong đám biểu tình trên đường tới Bệnh viện Trung ương 5, cậu thấy Ryujin bị một tên lính đập vì đã cứu một đứa nhóc cấp hai mà cậu chưa từng gặp bao giờ, tên lính ấy như muốn giết người thiệt luôn vậy. Lúc Ryujin nhờ thằng nhóc ấy giao thuốc rồi cũng biến mất đi, thì cậu đã tức điên lên.
Ngày nào cũng gọi điện, nhắn tin cho Ryujin, cậu không nghe máy hay trả lời tin nhắn trễ càng làm Sehyuk lo thêm, lúc nào cậu cũng nghĩ tới Ryujin, luôn muốn có cậu ta bên cạnh, kề bên cùng mình, mọi lo âu hay mọi ham muốn ấy cứ ngày càng lớn dần.
Nên cậu mới hỏi Shin Haebeom.
Chưa bao giờ nghĩ tới chuyện là Shin Haebeom, ‘Haebeom hyung’ mà cậu tin tưởng lại cướp Ryujin đi.