Chương 175
175. -nhabachi
Kwon Sehyuk nghiến răng ken két, mắt nhắm tịt lại. Shin Haebeom là một con người vô cùng hoàn hảo, tới mức độ anh ta làm hình mẫu cho sự nghiệp chính trị sau này của cậu còn được, nói trắng ra là cậu ghen tị lắm. Ngay cả cậu đây là con trai tổng thống mà còn thấy vậy nữa, thì Shin Haebeom trong mắt Ryujin sẽ thế nào? Có khác gì là một người đàn ông vĩ đại, vượt qua mọi rào cản cũng chính vì cái xuất thân ấy của mình, rồi hiên ngang mà đứng vững không? Có khả năng tương lai sau này sẽ trở thành nhân vật chính trong cuốn tiểu sử dày cộm.
Kwon Sehyuk lấy tay dây vào mí mắt nóng hổi của mình.
Choàng tỉnh sau giấc mơ, cậu cứ ngỡ là đã thấy cái gì không có thật, giấc mơ vô cùng sống động, nhưng rồi lại nghĩ chắc là do mình nhìn Ryujin kiểu vậy. Nhưng khi cậu bước ra ngoài cho tỉnh táo đầu óc, Kwon Sehyuk chợt thấy cả hai người họ ở xa lắm, khuất trong bụi cây, nhưng chắc chắn đấy chính là Shin Haebeom với Ryujin. Cả hai đứng giữa cánh đồng có ánh trăng đang rọi xuống mà hôn nhau. Đấy không phải là mơ, không phải là ảo giác nữa rồi, cũng chẳng phải nhầm lẫn gì nữa.
Nghĩ kỹ lại, mấy mảnh ghép của những chuyện cũ ghép lại với nhau cực kỳ trùng khớp.
Ryujin mặc cardigan của Shin Haebeom, mua quả thanh lương trà ở quận Jagang 1, chính là mua cho Shin Haebeom đó.
Là cho Shin Haebeom, chính người ấy đã nói thế.
Kwon Sehyuk cuối cùng cũng hiểu tại sao Ryujin lại gắt um lên với mình, ‘Cậu là cái thể loại đéo gì vậy?’ Ryujin cứ so sánh cậu với Shin Haebeom, mà cũng chỉ nghĩ trong đầu. Nên cậu có làm gì, nói gì đi nữa, cũng thấy bản thân mình thảm hại thật sự, vì bị đem đi so với Shin Haebeom mà.
“Hyung, anh không thích Haebeom hyung thật đúng không?”
“Tôi đã bảo rồi mà!”
“Vậy còn em thì sao?”
Yết hầu của Kwon Sehyuk nhấp nhô, hạ bàn tay đang che mặt xuống, mắt chớp liên tục như sắp khóc, rồi Ryujin đến ngồi cạnh cậu.
Một bàn tay khô khốc vuốt vuốt vai cậu.
“Sao lại hỏi vậy?”
“Anh cứ trả lời đi.”
“Ra lệnh đó hả?”
“Là yêu cầu.”
Kwon Sehyuk nhìn vào mu bàn tay của Ryujin đang vuốt ve vai mình, băng gạc đã được tháo bỏ, nhưng vẫn còn dán băng cá nhân dày cộp.
Kwon Sehyuk mò mẫm tường tìm bật công tắc đèn nội thất, ánh sáng đèn LED sáng bừng, Ryujin nhăn mặt vì bị chói mắt.
“Hyung.”
Kwon Sehyuk vén tóc Ryujin lên làm lộ ra vết sẹo trên thái dương.
“Đừng.”
Ryujin hất tay cậu ra, mà Sehyuk cũng mặc kệ, cứ ngồi vuốt vuốt vết sẹo trên thái dương Ryujin, còn chạm vào mấy cái lỗ xỏ khuyên chi chít trên tai cậu, cả mấy sợi lông tơ mềm mềm.
“Để em nói với Haebeom hyung, em biết là anh ấy thích hyung, nhưng cũng không được làm vậy với cấp dưới.”
“Thế còn việc cậu đánh thiếu tướng thì sao?”
“Chuyện đó thì sao chứ?”
“Anh ta thế nào cũng nghĩ tại vì tôi mà mình bị ăn đập, cậu không ở đó thì anh ta có để tôi yên chắc?”
Ryujin dậm chân nhẹ.
“Thiếu tá cũng ở đó, Trung sĩ Sung cũng có mặt nữa…thậm chí cậu còn không thấy mấy người đó… Anh ta bị người khác sỉ nhục ngay trước mặt cấp dưới, cậu nghĩ thiếu tướng sẽ bỏ qua sao? Anh ta thế nào cũng sẽ cố tìm cách mà giết tôi.”
“Không có đâu, anh ấy nói là thích anh mà.”
Kwon Sehyuk cười khẩy.
“Ttại sao từ đầu lại là tại anh chứ? Anh ấy là người không kiềm chế được ham muốn và hành động của mình mà.”
“Vậy cậu tính không xin lỗi hả?”
“À…ừ không.”
Kwon Sehyuk gãi gãi sau gáy, Ryujin bèn khuyên nhủ cậu:
“Đánh người ta trước thì nên xin lỗi trước.”
“Là anh ta đánh em trước! Đã thế còn ăn trộm nữa!”
“Trộm gì? Thiếu tướng lấy đồ của cậu hả?”
“Ý em không phải vậy…! A, em không biết nữa, rối quá đi.”
Kwon Sehyuk lắc lắc đầu, mái tóc nâu rung rung. Cậu lấy hai tay che mặt, khom người về phía trước, Ryujin vỗ nhẹ lưng Kwon Sehyuk.
“Xin lỗi đội trưởng đi, như vậy sau này mặt cậu mới song song với trời được.”
“Em không làm gì sai hết.”
“Cậu nói cậu tôn trọng anh ta mà, đã thế còn nói là muốn được như anh ấy.”
“Hết rồi.”
“Mục tiêu của cậu thay đổi dễ như trở bàn tay vậy đó hả?”
“A! Thôi đi mà!”
Ryujin cười trừ, Kwon Sehyuk nhìn lấy gương mặt cậu qua kẽ tay.
“Nếu em đi xin lỗi, thì anh có vui không?”
“Có.”
“Không phải là vì anh thích Haebeom hyung phải không?”
“Cậu còn nói thêm một lần nữa là tôi xé rách miệng cậu giờ.”
Kwon Sehyuk bật cười, cậu dang rộng tay ra ôm chầm lấy Ryujin. Người của Ryujin loạng choạng, mất đà mà ngã xuống.
“A!”
Cả hai đều ngã lên ghế, Kwon Sehyuk liền trèo lên người Ryujin, một tay đỡ sau đầu Ryujin, cười quá trớn đến nỗi như đang rất hạnh phúc vậy.
“Này, khó thở quá! A, gãy xương tôi luôn rồi cái thằng này!”
“Wow, sợ quá, hăm dọa gì sợ quá đi.”
“Không có giỡn.”
“Em sẽ đi xin lỗi.”
Kwon Sehyuk úp mặt vào cổ Ryujin mà nói:
“Em sẽ làm theo lời anh, sẽ đi xin lỗi Haebeom hyung, nên là anh đừng có ghét bỏ em.”
“Mắc cười quá.”
Ryujin vuốt vuốt xương bả vai Kwon Sehyuk, cố tình lờ đi cái bắp chân to đùng ấy đang cọ cọ vào giữa hai chân mình. Chắc không có cố ý làm vậy đâu hen, tại không muốn bị té khỏi cái ghế nhỏ xíu đó thôi.
“Thích không? Có thích không?”
“Có chứ, vì được ở bên hyung mà.”
Kwon Sehyuk tay nghịch cổ áo Ryujin.
“Cổ của anh thanh mảnh mà thon dài nữa…”
Ngón tay Kwon Sehyuk chạm vào cổ Ryujin, cậu nhẹ nhàng đặt tay quanh chiếc cổ dài, mảnh khảnh trước mặt, như cảm nhận được cả mạch đập dưới làn da mỏng đó.
“Em mà ấn mạnh vô chắc gãy luôn quá.”
“Ai mượn làm.”
Kwon Sehyuk ngoan ngoãn rút tay lại, trong đôi mắt nâu ấy chẳng có chút gì là vui vẻ cả.
—
Seo Jiwoon đang ngủ ở Jima thì bị tống cổ ra Gidaema mà chả hiểu vì sao luôn. Sung Jaekyung mang khăn lạnh tới, cậu nói là có nghe tiếng cười nho nhỏ từ xe trấn áp, Ryujin hình như đang dỗ Kwon Sehyuk ngon lành đấy.
“Vậy cũng không cần phải lo lắng quá…”
“Im lặng.”
Ki Woohee giật khăn từ tay Sung Jaekyung, đắp lên má Shin Haebeom.
“Hình như cô tập thể dục cũng không phải là để khoe mẽ gì, tưởng đâu hàm của tôi rớt ra luôn rồi.”
“Giờ mà anh còn cười cho được nữa hả?”
“Ủa thì cười, hay phải khóc hả?”
Shin Haebeom khẽ than thở.
“Đừng có đấm vô má của người đang muốn khóc.”
“Sao lại phải vậy?”
“Một đứa là nhà quê, thì đứa kia phải là tay chơi chính hiệu mới có chuyện chứ. Cả hai đều nhạt nhẽo như cháo, tới giờ chỉ mới ở cái mức chơi trò gia đình thôi.”
“Anh nói gì chứ?”
“Thêm mắm dặm muối vào cho đỡ nhạt, thấy tội quá mà. Giống như bắt chuột mà đi giật lùi vậy, mà thôi cũng kệ đi, có gì đâu mà quan trọng? Thiếu tá Ki chắc thấy vẻ mặt của MVP lúc tôi bị đấm rồi, giống như Lee Mongryong đánh mất Chunhyang vào tay Bangja đấy.”
“……”
“Bộ cô không biết hả? , tiểu thuyết cổ điển của Hàn Quốc đấy.”
“Tôi có biết, tôi cũng hiểu ý anh, Thiếu tướng. Nhưng từ giờ…anh hãy cẩn thận, cậu ta là đứa không biết sợ trời sợ đất gì, làm sao biết được cậu ta toan tính cái gì.”
“Thiếu tá Ki lo lắng cho tôi nhiều quá, tôi cảm động quá đi. Ước gì con gà ấy cũng nghĩ đến tôi được một nửa như thiếu tá.”
Shin Haebeom ném khăn ra ghế sau mà ngả lưng xuống. Anh nằm xuống, hai tay kê sau đầu. Chiếc khăn ướt ấy rơi xuống trúng ngực Sung Jaekyung, cậu lặng lẽ mà gấp gọn lại. Shin Haebeom nhìn thấy hình ảnh ấy qua gương chiếu hậu mà chợt bật cười.
“Cậu đã vất vả vì tôi rồi.”
“Không có đâu sếp!”
“Chắc cũng mệt rồi, thôi đi nghỉ đi, cả cô nữa Thiếu tá Ki.”
“Vâng.”
Khi chỉ còn một mình, Shin Haebeom lấy ra một điếu thuốc cho vào miệng. Anh châm lửa đốt, chợt thấy tay mình có chút run.
“…Thảm hại thật.”
Shin Haebeom nghiến răng, cái thân này đã qua huấn luyện khi bị đánh là tự động mà đấm trả lại, nhưng anh đã không đấm vào cái bản mặt quý giá của Hoàng tử ấy được, do không có ở đấy một mình, cũng là vì lúc đấy anh đang ở cùng Jeong Ryujin nữa.
Điện thoại trong túi rung lên, Shin Haebeom lấy ra. Là Jin Chiwoo gọi đến, chắc là xong việc với Um Seongwon rồi.
Shin Haebeom phả ra một làn khói rồi nhấc máy.
“Nhanh dữ.”
“Sao giọng mày lại vậy?”
“Sao cơ?”
“Không có gì hết hả? Xin lỗi nha, tại tao la hét, rồi diễn ở chỗ mà giọng cứ bị vang, tai tao ù hết rồi.”
“Mày ở bên đó đã chịu cực rồi, thì tao cũng phải làm việc chứ. Nhờ Kyunghee giúp nên cũng dễ thở. Um Seongwon chịu khai rồi, Ryu Yeonbi cái khỉ khô gì chứ, nó đang moi móc chuyện liên quan tới Choi Geumho đấy. Thằng này không có gan chịu đựng, mà nói chuyện xàm xàm, làm người ta muốn điên tiết lên.”
“Chủ mưu ư?”
“Yoo Mihyun đấy, số điện thoại sim rác trong điện thoại là Kang Inwoo. Beom à, về rồi mở tiệm bói toán đi, thế còn ngon hơn là làm ve chai, buôn bán nồi niêu xoong chảo nữa.”
“Không thấy bản mặt tao nên mới ba láp ba xàm vậy đó ha, về đi rồi mày thấy cái cảnh ha
Trung tá Jin.”
“Mày không biết giỡn hả? Sao cứ phải hạ giọng ra oai chi vậy?”
Anh khẽ cười cái nhẹ, Shin Haebeom cười tươi rói nói tiếp.
“Tìm hiểu xem nó có biết gì về Choi Geumho không, cụ thể thì làm xong trong hôm nay luôn được không?”
“Đã rõ.
“Cái số sim rác của Kang Inwoo giờ tịt ngòi rồi đúng không? Chắc cũng biết Um Seongwon gặp chuyện rồi.”
“Thằng đó hôm nay trực đấy, có cần lôi cổ nó xuống không?”
“Mày nói gì vậy?”
Kang Inwoo báo cáo chuyện Um Seongwon bị lộ cho mấy tên sếp cũng không quan trọng, mục đích cũng chỉ là cảnh báo Yoo Mihyun thôi mà. Shin Haebeom cắn môi dưới.
“Cứ để nó báo, hay nghi ngờ gì đó tùy nó. Không có động tĩnh gì cũng không sao, nó mà biết vận dụng đầu óc thì sẽ không chạy khỏi Phong Kỷ Giáo Đội đâu.”
“Nhưng mà…
“Nếu mày thấy lo thì cử người nào đó đáng tin mà theo dõi nó, rồi liên lạc qua Howolru.” “Yena hả? Sao tự nhiên lại là cô ta?”
Shin Haebeom thừa biết thằng bạn mình đang làm gì luôn, chắc đang nằm vẹo vọ trên sofa ngoài phòng thẩm vấn, mặt mày nhăn nhó, miệng thì ngậm điếu thuốc đang cháy dở, rung đùi, khỏi thấy cũng biết rồi.
Shin Haebeom đang ngắm nhìn cái hàm sưng phù của mình trong gương phòng rồi nói tiếp.
“Bắt cá lớn phải thả dây dài ra, kéo liều là gãy cần, hỏng cổ tay đó.”
“Mày nói gì vậy?
“Để tao nói với ông Shin cho.”
Kết thúc cuộc gọi, Shin Haebeom châm điếu thuốc mới. Anh lẩm bẩm một mình, nhìn làn khói xám tan trong vào trong không khí.
Cuộc gọi tiếp theo của Shin Haebeom là gọi tới Howolru. Cái điện thoại cũ rích, mòn vẹt nằm trong túi quần sau của anh, anh liền bấm nút số 3, nút mòn tới mức số mờ luôn. Chuông reo ngắn tũn như mọi lần.
“Yeonji-dong nghe.”
Nén cái giọng muốn than vãn lại, Shin Haebeom mở miệng thốt lên.