Chương 176
176. – nhabachi
20-7 Cheonggok-dong, Gijeon-gu, Hampung Khu 2.
Địa chỉ nhà hồi còn bé của Ryujin vẫn còn in đậm sâu trong tâm trí cậu, cậu đã ở đó từ lúc mới vừa lọt lòng cho tới khi bà ngoại mất. Nhà tuy không to, nhưng lại rất ấm cúng, bên ngoài nhìn có hơi cũ kỹ nhưng bên trong thì vô cùng sạch sẽ. Ryujin vẫn nhớ mồn một khung cảnh tuổi thơ về ngôi nhà ngày xưa ấy.
Bức tường đá cao ngang vai người lớn, cánh cổng sơn màu đen có treo cái túi đựng sữa màu xanh dương. Ngày nào bà cũng bắt cậu uống sữa, bảo là để cho cao lớn với xương được chắc khỏe. Mà cái món sữa chua “Canxi & Dinh dưỡng chắc xương” mỗi tuần là được người giao sữa cho một lần, lại bị chị gái cậu độc chiếm, đúng thật là vậy luôn đấy. Đến bà cậu rõ ràng là thương chị hơn, nhiều lúc cũng phải la chị mà chia cho em mình nữa.
Mở cổng ra bước vào là một khoảng sân nhỏ, ở bên hông sân có một cái vòi nước kiểu cũ, phải vặn tận mười vòng về bên phải mới có nước, với cả hai cái chậu nhựa. Ryujin nhớ rất rõ màu của hai cái chậu đó, một cái màu trắng, một cái màu xanh lá nhạt.
Mái nhà lợp bằng ngói đỏ, dĩ nhiên không phải là loại ngói xịn rồi. Nó là mấy cái tấm xi măng giả ngói, lợp chồng lên nhau mấy lớp nhìn cho ra dáng. Nhìn gần thì thấy chán, chứ nhìn xa xa thì cũng không tới nỗi nào.Dù kinh tế eo hẹp, nhưng mỗi độ xuân về thì bà cậu vẫn lo sửa sang lại mái nhà, nên vào mùa mưa nhà chẳng bao giờ bị dột cả, hay mùa lạnh có sương đọng lại.
Ryujin cứ thế mà lớn lên dưới mái nhà đã cũ nát và xuống cấp ấy, chẳng màng tới mấy lời kêu ca của lũ bạn về căn nhà mình. Có ấp mái che mưa, có tường chắn gió và nền nhà ấm với cậu là đã đủ rồi, còn có bà với chị gái nữa.
Ryujin dán mắt vào cửa kính ô tô, vừa đi qua tấm biển báo ranh giới vùng là đã thấy cả vườn nho trải rộng mênh mông. Lác đác đây đó còn nhìn thấy được mấy người bán trái cây dạo. Tim cậu bất chợt đập nhanh hơn, chỉ còn năm ki-lô-mét nữa thôi.
Ki Woohee đang ngồi bên ghế lái mà nói vọng qua.
“Mười phút nữa là chúng ta đến rồi.”
Shin Haebeom kiểm tra lại bộ quân phục chiến đấu mà anh đã thay ra lúc mới khởi hành. Tuy không có đầy đủ trang bị chống bạo động, nhưng cũng có mũ bảo hiểm chống đạn với dùi cui. Kiểm tra phục trang xong, anh hất cằm về phía Kwon Sehyuk. Cậu đã ngủ say như chết từ lúc mọi người còn thức cho đến giờ, gần trưa rồi mà vẫn chưa tỉnh, Shin Haebeom liền giục Ryujin.
“Gọi cậu ta dậy đi.”
Ryujin có hơi do dự.
“Cậu ấy bảo tôi đừng gọi cậu ấy dậy tới khi đến nơi…”
“Tính để Hoàng tử xuất hiện trước mặt người dân trong bộ dạng đó hay sao binh nhì Jeong?”
Cái giọng chắc nịch của Shin Haebeom làm cậu im thin thít, Ryujin nhìn xuống Kwon Sehyuk đang gối đầu lên đùi cậu.
“Sehyuk à.”
Cậu khẽ gạt đi vài sợi tóc nâu rối bù trên khuôn mặt tái nhợt ấy của Sehyuk rồi cau mày.
“Ư…”
“Dậy đi, đến nơi rồi.”
Sehyuk nhăn nhó đủ kiểu, nhưng rồi cũng đã mở mắt ra. Ryujin nhìn Shin Haebeom, vẻ mặt đúng kiểu thế này được chưa.
Chả biết đêm qua anh ta làm gì mà giờ mặt mũi vẫn rất bình thường, chắc ban đầu chỉ là tiếng động lớn thôi, chứ Shin Haebeom cũng không bị gì nặng nề cả. Ryujin cũng muốn hỏi thử cảm giác bị ăn đập sau khi bản thân cứ hay đi đánh người khác thì như thế nào?
Nhưng nhìn Shin Haebeom bây giờ chắc là anh ta đã hoàn toàn quên chuyện hôm qua đi rồi, dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra.
Ryujin lay lay vai Kwon Sehyuk, lại nhắm mắt nữa rồi.
“Sehyuk à, dậy đi, phải dậy rồi đó.”
“Tao đã bảo mày bao nhiêu lần rồi, ráng mà dùng kính ngữ với Hoàng tử đi, nhất là trước mặt người khác, nhớ chưa?”
“Vâng.”
Kwon Sehyuk ngái ngủ tỉnh dậy, mặt nhăn mày nhó.
“A, đầu em nó đau như búa bổ ấy.”
Ki Woohee đang ngồi ở ghế lái, vội ném vỉ thuốc giảm đau qua vai. Chả biết vô tình hay cố ý mà cái hộp thuốc nó đập trúng đầu Kwon Sehyuk.
“Ái da!”
“Xin lỗi, tôi lỡ tay.”
“A, noona, lần sau chị ném cẩn thận chút đi.”
“Ừ, lần sau tôi sẽ cẩn thận.”
Ryujin mở chai nước đưa cho cậu.
“Ngài không sao chứ ạ?”
“Hả? Sao tự nhiên anh lại dùng kính ngữ?”
“Tôi bảo cậu ấy đấy, trước mặt dân chúng là không được để sai sót.”
Kwon Sehyuk tặc lưỡi rõ kêu.
“Lúc có một mình thì không sao, mà em thì, em không quen nghe anh Ryujin dùng kính ngữ, ước gì anh Haebeom hiểu cho em.”
“Người ta hay nói, cái chum thủng bên trong thì kiểu gì nước nó cũng rỉ ra ngoài…”
“Sao tự nhiên anh lại già mồm thế!”
Ryujin giật mình, tay giữ chặt chai nước, nhưng Shin Haebeom thì vẫn tỉnh bơ. Ngược lại, Kwon Sehyuk mới vừa quát anh xong còn ngạc nhiên hơn nữa, một bầu không khí ngượng nghịu cứ thế mà ập đến. Chốc lát Shin Haebeom khẽ mỉm cười.
“Tôi xin lỗi, làm thế là để tránh những kẻ lợi dụng lòng tốt của Hoàng tử thôi, xin cậu đừng quá giận.”
Kwon Sehyuk vẫn còn hậm hực, cậu cứ lẩm bẩm là từ lúc bắt đầu chiến dịch tới giờ chưa được tắm rửa tử tế gì hết.
“Ước gì được ngâm mình trong nước nóng mười phút, a không, năm phút thôi cũng được. Anh thấy đúng không? Mình bị nhốt trong cái xe này mấy tiếng rồi hả anh?”
Cậu là đang nói bóng gió vụ bản thân thấy khó chịu vì mùi cần sa. Chẳng có buồng tắm, chẳng có kem dưỡng da, nước hoa hay bàn là để ủi phẳng quần áo bị nhăn nhúm, cũng chẳng có keo xịt tóc hay sáp vuốt tóc, Kwon Sehyuk chỉ biết càu nhàu.
“Em không thể để Ham Youngjae nhìn thấy mình trong bộ dạng này được, anh Ryujin cũng có lòng tự trọng của anh ấy mà.”
Mặt Ryujin liền biến sắc, Shin Haebeom cũng nắm bắt được những suy nghĩ ẩn chứa trong cái vẻ mặt bối rối ấy rồi, Ăn diện chi cho mệt xác vậy?
“Theo quy định, thành viên của Phong Kỷ Giáo Đội không được ở nhà riêng trong thời gian làm nhiệm vụ.”
“Hả?”
Đây cũng là mớ rắc rối của Kwon Joohyuk cả, ông ta cấm tiệt việc dùng mấy cái nhà trọ tư nhân ‘hạng B’ mà Văn phòng Shinryong chưa duyệt, bảo rằng mấy cái thứ đó làm mất mặt Phong Kỷ Giáo Đội. Cái gì cũng có ngoại lệ, nhưng mà phải theo luật là không quá ba người, mặc đồ thường dân, với lại không được để lộ mình là người của Phong Kỷ Giáo Đội.
Một số thành phố trung tâm địa phương còn được gọi là đặc khu kinh tế, thì có mấy cái nhà trọ ‘hạng A’ được Văn phòng Shinryong duyệt cho, nhưng mà thiệt ra thì hiếm khi có ai làm nhiệm vụ dài hạn ở đó lắm. Mấy thằng cha mê thăng chức thà ngủ ngoài đường còn hơn là bị bắt lỗi vặt, đúng là cái kiểu khi một thằng cứng đầu ngồi ở trên cao nó thế đấy.
Nhưng mà Shin Haebeom cũng không có ý định dọn dẹp cái ‘mớ bòng bong’ của thằng già Kwon Joohyuk. So với cái vụ đại tu nhà ăn hoành tráng hồi năm đầu tiên ông ta lên làm sếp thì cái vụ này ổng lại chẳng có vẻ gì là muốn cải thiện cả. Ki Woohee hồi đó cũng đã góp ý rồi, lúc ấy Shin Haebeom còn bảo.
Bên ngoài mấy cái thành phố trực thuộc trung ương, thì thành viên của Phong Kỷ Giáo Đội thông thường là đã quá nổi bật rồi, dễ thành mục tiêu cho mấy tên cướp có vũ trang nhắm vào tiền bạc với tài sản có giá trị, hoặc là mấy người thuộc mấy nhóm chống đối chính phủ. Đủ loại người ra vô trong mấy cái nhà trọ tư nhân đó, ai mà biết được bao nhiêu người trong số đó có lai lịch rõ ràng hay không. Đương nhiên là luật pháp sẽ đứng về phía mình, nhưng mà chết với bị thương rồi thì tự vệ làm cái gì nữa?
Shin Haebeom cãi vậy, thậm chí có ngủ ngoài trời ở chỗ lạ hoắc, thà cứ chuẩn bị sẵn sàng với duy trì cảnh giác còn an toàn hơn là ngủ ngon lành ở một chỗ không quen, đã thế việc lỡ dại ăn đồ người lạ cho cũng khó xảy ra hơn.
Ki Woohee đã hiểu nên cũng thôi. Các thành viên hay phải đi công tác dài ngày cũng hiểu, thế là xong chuyện. Nhưng bây giờ, một thằng nhóc ranh lại còn là người nhà của cái kẻ gây ra cái mớ rắc rối đó, lại lôi chuyện này ra, mà nó còn đang nổi điên nữa chứ. Shin Haebeom cười cười mà nén giận.
“Đến nơi rồi tôi sẽ kiếm chỗ nghỉ ngơi.”
“Anh kiếm chỗ nào tốt nhất có thể nha, anh Ryujin mệt rồi.”
Kwon Sehyuk lợi dụng Ryujin một cách trắng trợn kia mà, Shin Haebeom thầm nghĩ.
Shin Haebeom tập trung nghe tiếng máy lạnh rồi quan sát Kwon Sehyuk, cậu ta cứ uống nước liên tục.
Cũng đã ốm đi nhiều so với hồi mới tốt nghiệp cấp ba rồi. Mà thôi, cũng chỉ là tạm biệt mấy bé mỡ mà thôi, với lại cái vẻ nhạy cảm còn hơn cái vẻ hiền lành ngu ngơ, nhưng mắt thì trũng sâu, má hóp lại thì ai nhìn cũng thấy lạ. Người ta nói bệnh từ trong ra ngoài mà, càng mềm yếu thì càng dễ suy tàn.
Tiếng gọi radio từ Seo Jiwoon vang lên.
Ki Woohee Comber, cho phép tiến vào Doldari.
Comber = tài xế xe. Doldari = điểm đến. March = tiến vào. Ryujin nhớ lại mấy cái mật mã đã được học ở Howolru rồi cố dịch cái cuộc gọi radio ấy. Chúng tôi tới nơi rồi, xin cho phép vào.
“Ki Woohee Comber, cho phép tiến vào kể từ thời điểm hiện tại, kết thúc.”
Cho phép vào kể từ bây giờ, hết liên lạc. Kwon Sehyuk nhìn Ryujin mà mặt đần thối ra, Ryujin thì thầm với cậu sao cho Shin Haebeom không nghe thấy.
“Tới rồi.”
“Ủa? Em tưởng là chuyện gì khác cơ.”
“Cậu không hiểu à?”
“Không.”
Cái vẻ tự hào nở trên mặt Ryujin không thoát được khỏi ánh mắt sắc như dao của Shin Haebeom. Anh ta cứ nhìn chằm chằm Ryujin, cậu thì cứ mãi nhìn ra cửa sổ, thầm nghĩ bụng hy vọng là sự trả thù trong lòng cậu ta lúc này đây sẽ lớn hơn nỗi sợ hãi.
Cậu không được chào đón ở Khu 1 Jagang, Ryujin nhớ mãi cái ánh mắt thù địch của bà già mà cậu đã gặp ở đầu làng, nhưng người dân ở đó thì vẫn một mực như vậy, cả bề ngoài hay bên trong họ chẳng thay đổi gì. Nhưng cũng đã lâu lắm rồi cậu không về lại quê nhà mình… Dù không có thay đổi gì lớn so với cảnh tượng Ryujin còn nhớ, cậu cũng sợ là có thể sẽ có một gương mặt quen thuộc trong đám người tụ tập trên đường phố.
Ryujin nghịch nghịch tay áo quân phục, cũng vừa đủ che mu bàn tay cậu, mắt thì dán vào mũi giày quân đội. Kwon Sehyuk thấy Ryujin từ lúc vào thành phố là im thin thít thì cứ bồn chồn.
“Hyung, anh không sao chứ? Mặt anh tái mét luôn rồi.”
“Tôi không sao.”
“Nếu thấy mắc ói thì nhớ nói em biết nha.”