Chương 177
177. – nhabachi
Kwon Sehyuk xoa xoa cái mũ chống đạn của mình rồi mỉm cười nhẹ. Thấy thế, ánh mắt Shin Haebeom híp lại, bộ tưởng đồ bảo hộ là đồ chơi con nít chắc?
“Binh nhì Jeong.”
“Hả?”
“Ngước lên coi.”
Shin Haebeom chỉnh lại cổ áo quân phục, bộ quân phục đen một cục này, mặc vô cởi ra bao nhanh, mà chất liệu thì không có thoáng khí nên mùa này mặc vào cực khó chịu. Nhưng đấy là kiểu đồ mà ai mặc vô cũng thấy mình như toát lên quyền lực, nhất là ‘mấy tên Phong Kỷ Giáo mặc đồ chiến đấu’ nhìn thôi đã thấy ớn lạnh rồi.
“Cái này đâu phải ai cũng được mặc đâu, mặc vô có gì đâu phải sợ, giờ mày là lính Phong Kỷ Giáo thứ thiệt rồi đó. Ngẩng mặt lên, ưỡn vai ra, gồng cái cổ với cái lưng lên, có ai chửi vô mặt thì cũng không được để lộ vẻ sợ hãi ra, hiểu chưa?”
“Đã hiểu.”
Đúng lúc Kwon Sehyuk định nói gì đó thì Ki Woohee lên tiếng.
“Chúng ta tới trung tâm văn hóa rồi.”
Kwon Sehyuk hỏi.
“Họp ở đây hả?”
Nó bự hơn cái hội trường của xóm Jagang khu 1 nữa. Kiểu xây dựng cũng độc lạ so với mấy cái nhà một tầng giống nhau chằn chặn, nhà đá hai tầng xây theo kiểu Tây hồi những năm 1930.
Đi qua khoảng sân nhỏ xíu với leo năm bậc thang đá hoa cương, là hiện ra trước mắt cánh cổng màu xanh lam. Cái màu xanh chói chang đó, cộng với mấy viên gạch đỏ làm tường ngoài, nổi bật giữa những hàng rào xám xịt không màu. Kwon Sehyuk thấy thắc mắc không biết cái nhà này của Pháp, Đức hay Mỹ nữa, nhưng nghĩ lại thấy cũng phí công nên thôi, Âu hay Mỹ thì có khác gì đâu? Kiểu gì cũng banh tành thôi.
“Nếu mà mọi chuyện xuôi chèo mát mái thì ừ, chỗ đó là chỗ duy nhất gần đây chứa được hơn ba trăm mạng trong một không gian.”
Ở quận Hampung 2 không có cái bệnh viện nào có hội trường hết, mà mấy cái trường học thì đã cũ nát hết, không có xứng tầm với Phong Kỷ Giáo, mà cũng chẳng xin phép trước để dùng nữa, bởi thế mới không có kế hoạch dự phòng nào hết. Gần trung tâm văn hóa này có một cái căn cứ đang hoạt động. Kwon Sehyuk nghiêng nghiêng cái đầu.
“Có khi nào mọi chuyện không có đi theo kế hoạch không?”
“Nếu đại diện dân cư làm khó dễ thì có thể bị gián đoạn đó.”
“Ý anh là họ không cho tụi mình tới đây hả?”
“Họ kiếm cớ đủ thứ hết.”
“Cớ gì?”
Cái người hỏi câu đó không ai khác là Ryujin, Shin Haebeom cười hề hề.
“Điện chỉ cúp đúng cái hội trường thôi, còn mấy nhà khác thì vẫn không sao, hoặc là ống nước bị bể cái rầm, làm ngập lụt hết. Thôi kệ, coi như đấy chỉ là trường hợp xấu nhất thôi.”
“Vậy… rồi sao?”
Shin Haebeom trả lời tỉnh bơ.
“Thì mình dựng lều ở ngoài đường.”
Kwon Sehyuk mặt nhăn mày nhó.
“Ghê vậy? Nhìn cảnh đó ra làm sao?”
“Tôi lúc nào cũng nghĩ tới cái chuyện tệ hại nhất hết đó, cái này chỉ là ví dụ cho nó cực đoan thêm thôi, đừng có mà sợ quá.”
“Ai nói là tôi sợ?”
Shin Haebeom cười rồi giơ ngón trỏ lên.
“Hoàng tử à, cậu phải học cách phân biệt nha. Nếu mà chia mấy cái đứa ghét mình ra làm hai loại, một loại là nó không có thèm giấu giếm, còn loại thứ hai là nó giả bộ thân thiện mà hễ không ai thấy là nó tìm cách ‘chơi xỏ’ mình liền. Cậu biết loại nào nguy hiểm hơn rồi đúng không?”
Kwon Sehyuk ngơ ngác.
“Sao mà biết được?”
“Tôi nhìn là tôi biết liền.”
Nghe anh ta nói thế, mặt ai cũng kiểu không tin, mà Shin Haebeom vẫn cứ tỉnh bơ.
“Thiệt mà.”
May mà cái vụ ‘tệ nhất có thể xảy ra’ của Shin Haebeom nó không có thiệt.
Cả đám được dẫn vô trong hội trường, cái hội trường đa năng, chứa được tới bốn trăm người kể cả chỗ đứng, đang nhộn nhịp chuẩn bị cho cái buổi họp báo. Ryujin thấy vô cùng kinh ngạc trước quy mô, còn bự hơn cậu tưởng nhiều. Hàng chục vòng hoa chúc mừng xếp dọc ở ngay cửa ra vào hội trường, mấy chiếc bàn dài phủ khăn trắng tinh. Những người mặc vest đang làm việc ở đó, thấy mấy binh lính của Phong Kỷ Giáo là cúi rạp người.
Ryujin định cúi đầu theo thói quen mà nhớ lại lời Shin Haebeom dặn là dù ai có chửi vô mặt cũng phải tự tin lên, cậu liền cứng đờ cái cổ. Kwon Sehyuk thì nắm chặt tay Ryujin.
“Không sao đâu anh, có em ở đây rồi.”
“Ừ…”
Kwon Sehyuk khẽ lắc nhẹ bàn tay đang nắm của hai người, như muốn nói anh đừng có lo lắng.
Shin Haebeom thì đi kiếm người phụ trách, có một cô gái trẻ gật đầu rồi đi vào trong hội trường. Lát sau, có một người đàn ông xuất hiện, trán hói thấy rõ, cao tầm mét bảy đổ lại, bụng thì phệ ra, mà còn thắt nịt bụng làm từ da cá sấu nạm kim cương nữa. Nhìn không ra dáng trung niên lịch lãm gì hết, giống cái kiểu nhà giàu mới nổi diện đồ đi đám tiệc quan trọng hơn.
Mấy chi tiết nhỏ nhặt còn ghê hơn nữa. Kwon Sehyuk chỉ biết há hốc mồm. Cái áo sơ mi đỏ chói chang muốn mù con mắt, bộ vest xám với đôi giày tây da bóng lưỡng mũi nhọn hoắt, cậu khẽ nghiêng người qua Ryujin rồi thì thầm.
“Nhìn ổng như chúa hề vậy.”
“Đừng có cười.”
“Em không có cười, nhưng thiệt đó, cái kiểu này á hả, stylist của em mà thấy chắc xỉu ngang xỉu dọc.”
“Im lặng.”
Shin Haebeom bắt tay người đàn ông kia, Ryujin thấy Shin Haebeom nắm chặt rồi buông cái bàn tay bè bè của ông ta ra, tay đeo tới ba chiếc nhẫn vàng chảng bá, hột màu mè đủ kiểu mỗi ngón một cái, ông ta khẽ vỗ vai Shin Haebeom.
“Trong lúc chờ chuẩn bị, ghé qua tiệm của tôi làm vài ly nha, tôi có chuẩn bị sẵn chỗ ngồi đẹp cho khách quý rồi.”
Mặt Ki Woohee căng như dây đàn, Ryujin biết cô đang khó chịu lắm. Không chỉ Ki Woohee thôi đâu, mà mặt mày mấy tên bên Phong Kỷ Giáo ai nấy cũng lạnh tanh. Cũng dễ hiểu thôi, ông ta vừa vỗ vai Tư lệnh Phong Kỷ Giáo Shin Haebeom vừa nói ‘Ngoài đời cậu đẹp trai hơn trên TV nhiều.’
Vừa lúc tay Ki Woohee chuẩn bị sờ tới cái dùi cui ở hông, Shin Haebeom liền chộp lấy tay của ông ta gỡ ra khỏi vai mình, bình tĩnh cất lên tiếng nói.
“Để tôi đi coi bọn họ chuẩn bị tới đâu rồi, chúng tôi cần kiểm tra chỗ đó để anh em còn tập dượt.”
“Ờ, được, mời cậu.”
“Hyejin! Dẫn mấy người này đi vòng vòng chơi đi.”
Giờ lại nói chuyện trống không luôn rồi, ấy thế mà Shin Haebeom vẫn tỉnh bơ.
Cô gái mặc vest mới vừa vào gọi ông ta giờ bước ra, ngước mặt lên nhìn Shin Haebeom mà đỏ bừng bừng. Anh ta nghiêng đầu cười một cái là Hyejin đỏ mặt tới tận mang tai.
“Tôi, tôi ngại quá vẫn chưa chuẩn bị xong xuôi, nhưng nếu mọi người không chê…”
“Đừng nói thế, tôi chỉ là thấy biết ơn cái lòng tốt của người dân thôi.”
Shin Haebeom lẹ làng mà bước vào, Ki Woohee với Sung Jaekyung đi kè kè hai bên, Seo Jiwoon che Kwon Sehyuk bên phải, còn Ryujin thì ở bên trái. Tới khi mọi người bước vào cửa hội trường, chỉ vừa mới bước qua cái ngưỡng cửa thôi. Ryujin cảm thấy có một bàn tay nắm chặt rồi buông cái mông cậu ra.
Cậu hết hồn hết vía mà chẳng la lên được, quay đầu lại nhìn cũng không dám, mới vô quận Hampung 2 chưa được nửa tiếng nữa.
Tên lính đi ngay sau lưng Ryujin chửi thề.
“Đụ má cái thằng…”
Anh ta khẽ thì thầm.
“Có sao không?”
“…À không.”
“Báo chuyện này cho Thiếu tướng đi.”
“Tôi không sao.”
“Không sao là sao, bộ không biết có chuyện gì vừa xảy ra với mày hả? Thằng chó đẻ đó là thằng nào?”
“Là Ham Hyunsoo.”
“Hả?”
“Tên của cái người đó.”
Ham Hyunsoo là ba ruột của Ham Youngjae, cậu nhớ ông ta từng la lối om sòm ở đồn công an, ‘Cái lão đó giở trò tán tỉnh.’
Ryujin run cầm cập, nắm chặt hai tay lại.
Hình như Ham Hyunsoo không nhận ra cậu, nhưng ông ta vẫn y vậy, đúng là cha nào con nấy. Hồi cái vụ đó, Ham Hyunsoo đã đút lót cho cái vị thám tử phụ trách rồi xông vô phòng thẩm vấn. Ông ta thọc tay vô trong áo Ryujin, lúc đó bị mấy thằng thám tử đánh cho thừa sống thiếu chết, ông ta xoa xoa cái đùi đã bị bầm dập của cậu rồi dụ cậu rút đơn kiện đi nếu sợ này sợ nọ. Ông ta còn dọa kiện ngược lại tội vu khống nếu cậu không chịu nghe lời. Vị thám tử mà nhốt chung với nạn nhân người cũng bị tan nát hết, với ba của tên gây án vô cùng một phòng đó, bộ giờ ổng vẫn còn làm công an hả trời? Ryujin thầm nghĩ.
Kwon Sehyuk quay phắt lại, quát tên lính đứng sau Ryujin giải thích cho ra lẽ. Ryujin cố gắng ngăn Kwon Sehyuk lại, nhưng chỉ là một thằng cấp dưới tầm thường, làm gì có tiếng nói mà cãi lệnh.
Nghe xong toàn bộ câu chuyện, hai cảm xúc lẫn lộn hiện rõ trên khuôn mặt Kwon Sehyuk, vừa muốn giết người mà vừa điên tiết lên.
“Cái tên biến thái điên khùng đó chán sống rồi.”
Kwon Sehyuk đứng khựng lại, cả mấy người lính theo sau cũng dừng theo. Khoảng cách giữa họ và những người phía trước ngày càng rộng ra.
“Sehyuk à.”
Ryujin lay cánh tay cậu.
“Sehyuk à, đi đi, bỏ qua đi, tôi không sao đâu.”
“Anh không sao thiệt hả?”
Kwon Sehyuk bật cười, lần đầu tiên nghe thấy từ ‘không sao’ lại làm người ta tức điên đến vậy.
“Tôi không sao thật mà, mình đi đi ha?”
Kwon Sehyuk nhìn xuống Ryujin, cái vẻ mặt tỉnh bơ của cậu càng khơi dậy cơn giận trong Sehyuk.
“Á!”
Kwon Sehyuk hất tay Ryujin ra rồi chạy đi.
“Kwon Sehyuk!”
Ryujin vô tình hét lên, vội vàng che miệng lại, còn Shin Haebeom và Ki Woohee, đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì ồn ào phía sau cũng quay lại nhìn, nhưng lúc đó Kwon Sehyuk đã túm lấy đầu Ham Hyunsoo bằng một tay rồi đập mạnh mặt ông ta xuống bàn.
“Á!”
“Cái gì, gì vậy, gì vậy hả…!”
Chiếc bàn được bày biện gọn gàng với khăn trải bàn trắng bị lật tung, bình thủy inox 15 lít, cả đồ ăn nhẹ và trà đều đã được chuẩn bị sẵn rơi xuống sàn và lăn lông lốc. Giữa đám người đang xanh mặt vì sợ hãi, Kwon Sehyuk chơi tới bến cởi luôn cái mũ chống đạn quăng ra làm lộ gương mặt. Mặt thì tỉnh bơ không tưởng, mà giờ Kwon Sehyuk đang máu chiến hơn bao giờ hết.
“Ai mà dám cản là chết hết đấy.”
Chất giọng địa phương ở thành phố cảng, từ hồi đến thành phố trực thuộc trung ương tới giờ cậu chưa dùng một lần nào trước mặt ai hết, giờ lại tuôn ra hết.
“Ghê vậy, Hoàng tử.”
“Cậu bị điên à? Hay là cậu có chín mươi chín mạng?”
Tên lính hồi nãy kể chuyện giơ hai tay lên lùi lủi, Kwon Sehyuk rút luôn dùi cui ra khỏi hông. Cậu chưa học cách dùng qua bao giờ, nhưng có biết qua. Đã từng thấy rõ mấy tên lính vung vẩy ở mấy chỗ biểu tình rồi. Cậu không có cố tình nhớ đâu, mà nó vẫn khắc sâu trong đầu cậu, cũng vì sốc quá.
Kwon Sehyuk đạp lên lưng Ham Hyunsoo đang lăn lê bò lết về phía trước, máu me chảy ròng ròng trên trán.
“Tính đi đâu?”