Chương 178
178. -nhabachi
“Ư…ư hự…”
Ham Hyunsoo thậm chí mở mắt ra cho đàng hoàng cũng không được, trán ông ta bị đập trúng bàn mà rách bươm, máu đỏ lòm chảy xuống dọc theo mí mắt với mũi. Kwon Sehyuk nhìn xuống cái người đang quờ quạng tay chân yếu xìu, cảm giác như đang dẫm lên một cục thịt nhão vậy.
Cậu dồn hết sức vào đầu gối rồi ấn mạnh chân xuống, tiếng la hét thất thanh của cục thịt ấy càng dữ dội hơn nữa. Cái giọng cầu xin thảm thiết của Ham Hyunsoo lan ra giữa đám đông y như mây đen kéo tới phủ kín trời vào mùa mưa.
“Mau xin lỗi.”
“C-cứu tôi, ai cứu tôi với…”
“Ông không nghe tôi nói xin lỗi hả!”
Kwon Sehyuk nhấc chân lên rồi đạp mạnh xuống.
“Á á á á!”
Tay chân Ham Hyunsoo co giật liên hồi, tiếng xì xào lẫn với tiếng la hét, khóc lóc càng om sòm hơn. Kwon Sehyuk không chịu dừng lại, cứ đá liên tục vào hông và bụng Ham Hyunsoo, thiệt tình là muốn giết người luôn rồi.
Cậu túm lấy gáy của Ham Hyunsoo, lúc ấy mắt ông ta đã trợn trắng, rồi nhấc bổng ông ta lên. Cũng vì hai người chênh lệch chiều cao quá nhiều, chân Ham Hyunsoo thòng lòng ở trên không.
Kwon Sehyuk quăng ông ta vào vách tường chỗ người khác dựng mấy cái vòng hoa chúc mừng. Mấy cái vòng hoa cao nghều đổ rạp xuống một bên, hoa thì gãy nát, mấy dải ruy băng trang trí với lá cây cũng văng tứ tung. Kwon Sehyuk nhìn xuống Ham Hyunsoo đang nằm thở hổn hển dưới đất.
“Xin lỗi mau.”
Cậu chỉ là muốn nghe một câu xin lỗi thôi, cũng vì không có nhận được câu nói ấy từ Shin Haebeom.
“Hoàng tử!”
Ryujin chạy xộc vào đám đông, khóe miệng Kwon Sehyuk nhếch lên.
Kwon Sehyuk không muốn trở thành kiểu nhân vật phản diện ba xu trong phim hay tiểu thuyết, cái loại chỉ biết dùng quyền lực để triệt hạ đối thủ rồi chiếm đoạt người ta, cậu không có muốn giành trái tim Ryujin bằng cái kiểu đó. Lý do mà cậu không đánh Shin Haebeom hay phạt anh ta sau khi biết chuyện anh ta hôn Ryujin cũng là vì thế đó, không phải vì chuyện hôn Ryujin mà cậu lại tha thứ cho Shin Haebeom.
Cũng may đấy chỉ là cái thứ tình yêu đơn phương của Shin Haebeom thôi, nghĩa là chưa có phải thẻ đỏ, mặc dù đang chạy mà hai chân lủng lẳng hai cái thẻ vàng, Kwon Sehyuk vẫn chưa bị đuổi khỏi sân của Ryujin. Nếu còn một cơ hội, dù chỉ là một phần trăm thôi, cậu cũng không bỏ cuộc, Kwon Sehyuk là muốn chơi tới cùng luôn.
“……”
Cậu quay lại nhìn, mọi người đã bu thành một vòng tròn quanh Ham Hyunsoo và cậu. Kwon Sehyuk cười phớt lờ, đây lại là một cái trải nghiệm lạ hoắc nữa. Mấy cái ánh mắt sợ hãi cứ bay tới đâm sầm vô người cậu cùng một lúc. Giữa mớ sợ hãi, sốc với ngơ ngác đó, chỉ có Ryujin là đứng nhìn thẳng vô mắt Kwon Sehyuk.
Kwon Sehyuk giơ tay lên ngăn Ryujin đang định nhào tới.
“……”
Chỉ trao nhau ánh mắt trong im lặng. Chẳng bao lâu sau, vòng tròn người tự động tách ra y như phép lạ của ông Moses vậy, rồi Shin Haebeom, Ki Woohee với mấy anh em Phong Kỷ Giáo đi trước xuất hiện.
Shin Haebeom nhìn một cái là hiểu hết chuyện, anh chợt thấy ‘Đại diện cư dân quận Hampung 2’ đang nằm hấp hối, còn Kwon Sehyuk thì đứng sừng sững, cậu ta mà có súng máy chắc cũng bắn xả láng rồi chứ không phải cái dùi cui nữa.
Với lại Jeong Ryujin.
Ánh mắt cậu ta nhìn Kwon Sehyuk bình tĩnh tới mức làm Shin Haebeom không khỏi nể phục.
Một tên lính mặt mày tái mét chạy tới chỗ Ki Woohee, Ki Woohee không có cứng nhắc tới mức trong cái tình huống này còn đòi báo cáo theo cấp bậc.
Nghe xong tình hình hiện tại, Shin Haebeom chỉ cười thầm. Thiệt tình là anh hơi bị bất ngờ, anh đã chứng kiến nhiều vụ từ chó cỏ hóa thành chó săn rồi, chứ chưa bao giờ thấy cái giống chó kiểng có phả hệ, ăn đồ trong nhà kính, chơi banh mà biến thành con Cerberus, cái con chó ba đầu canh cổng địa ngục bao giờ.
Ki Woohee hạ giọng hỏi.
“Anh tính sao?”
“Tính sao là tính sao?”
Shin Haebeom giơ tay lên vỗ hai cái, chỉ vậy thôi là đủ làm mọi người chú ý hết.
Anh ta làm bộ tỉnh bơ như không có chuyện gì hết. Mặt thì lạnh tanh, giọng cứ đều đều, Shin Haebeom cứ bình chân như vại từ đầu tới cuối. Có mấy người mặc đồ bảo hộ xông lên trước dọn dẹp mấy cái bàn ghế bể và đồ đạc, dựng lại mấy cái vòng hoa bị đổ, còn mấy người dân hồi nãy chuẩn bị cho buổi họp báo thì mỗi người chạy đi kiếm đồ lau dọn ở đâu đó về. Tới lúc dọn xong xuôi thì lính với dân lẫn lộn vào hết, chỉ biết cười nói rôm rả.
Thôi kệ, cứ quăng đám trẻ con vô một chỗ là nó vậy đó.
Ham Hyunsoo đã ngất xỉu và được người nhà đưa ra ngoài, Shin Haebeom đưa card visit cho một quý bà trung niên, nhìn thì có vẻ cũng đoán được đấy là vợ ông ta rồi, nói rằng Phong Kỷ Giáo sẽ lo hết tiền thuốc men. Vợ Ham Hyunsoo cầm chiếc card mà mặt ngơ ra, Shin Haebeom nghĩ chắc bà ta cũng biết cái thói sàm sỡ người khác hết sức trơ trẽn của chồng bà rồi, nên mới thấy rõ cái vẻ sợ xanh mặt của bà ta hiện giờ đây.
Kwon Sehyuk ngồi kế bên cái máy lọc nước, cảm giác như có ai đó đang tới mà không thèm ngẩng đầu lên. Cậu ngồi bó gối, chống cùi chỏ lên đầu gối, vùi mặt vô tay, mắt thì dán chặt xuống sàn.
Ryujin ngồi xổm xuống trước mặt Kwon Sehyuk, khẽ đưa tay chạm vô khuỷu tay cậu.
“…Gì đấy.”
“Giờ nhìn thấy tôi rồi đó hả?”
“Sao.”
Kwon Sehyuk định cúi đầu xuống nữa thì Ryujin dùng hai tay ôm lấy mặt cậu ta.
“Gây chuyện xong rồi thấy sao? Dám chắc là tối nay hình với clip của cậu được tung lên mạng đầy.”
“Giờ còn chọc em đó hả?”
“Tôi đã bảo cậu đừng có làm vậy mà, đã nói là không sao rồi.”
Cái giọng cộc lốc của Kwon Sehyuk đâm thẳng vô tim Ryujin.
“Em không sao hết.”
“Ồ, thiệt hả.”
“Thiệt đó, em đã ráng lắm mới không giết ổng đó.”
“Ừ, thôi biết rồi.”
“Chuyện này có bị lộ ra em cũng chẳng quan tâm đâu. Chẳng sao hết, hình tượng của em không có bị làm cho ô uế vì chuyện này đâu.”
Kwon Sehyuk không hề hối hận về chuyện mà cậu đã gây ra, nhưng cũng không có khỏi lo lắng được. Người khác nói gì thì cậu chẳng mảy may quan tâm, ấy vậy khoảnh khắc choáng váng khi bản thân nổi nóng vẫn để lại một chút lo âu trong đầu cậu.
Kwon Sehyuk nắm lấy tay Ryujin rồi lẩm bẩm.
“Em nhức đầu quá.”
“Tại cậu làm quá đó, cứ ngồi yên là nó đỡ thôi.”
“Lại kế bên em đi, cho em tựa vai anh chút đi nha.”
Ryujin vẫn ngồi xổm, rồi nhích lại gần hơn xíu, cậu ngồi xuống kế bên Kwon Sehyuk rồi đưa vai cho cậu ta tựa.
“Ổng chưa có chết hả?”
“Nếu ổng chết là nãy giờ la ó um sùm rồi.”
“Ổng là người anh quen hả anh?”
“Ừ.”
“Hồi xưa ổng cũng cà chớn vậy hả?”
“Ừ.”
“Lẽ ra em giết ổng luôn cho rồi.”
“Ừm…”
Ryujin nhắm mắt lại, cũng mong là Kwon Sehyuk nói tiếp, vì nếu cậu ta im lặng, rồi cậu cũng sẽ nói thôi, chính là nói ra câu cảm ơn.
May mà chuyện đó không có xảy ra, nhờ có Shin Haebeom xuất hiện rẽ đám đông ra. Song, cậu đưa tay về phía Kwon Sehyuk.
“Cậu không nên như vậy, xin mời cậu vô trong.”
“Đâu chứ? Vô trong đó hả?”
Kwon Sehyuk hất cằm về phía cái hội trường.
“Thôi khỏi, đánh người ta vậy rồi thì em có tư cách gì nữa mà vô.”
“Cậu cần phải tự tin lên, nhất là những lúc như vầy nè, vẻ bề ngoài coi vậy chứ quan trọng lắm đấy.”
Tay Shin Haebeom túm lấy cổ áo Kwon Sehyuk kéo cậu ta đứng dậy, chuyện xảy ra nhanh như chớp mắt. Kwon Sehyuk có chút bất ngờ, trừng mắt nhìn Shin Haebeom mà mặt đần thối.
“Haebeom hyung, đây là trả thù đó hả?”
“Sao có chuyện đó được?”
“Vậy sao anh lại làm vậy với em? Đừng có mà đụng chạm người ta lung tung, cảm ơn anh vì đã đối tốt với em, mà anh cứ vậy em cũng không nhịn được đâu, lòng kiên nhẫn em có giới hạn đấy.”
“Thì đừng nhịn.”
“Hả?”
“Ý tôi là, mình thử một phen đi.”
Ánh mắt Shin Haebeom dán chặt vô Ryujin, cậu cứ lúng túng đi theo rồi đứng lên, Kwon Sehyuk nhăn mặt hỏi lại.
“Thử cái gì?”
“Cậu có từng thấy hai con chó trưởng thành sống chung một chuồng bao giờ chưa?”
Khóe môi Kwon Sehyuk giật giật, hếch cằm lên trừng mắt nhìn Shin Haebeom.
“Ý anh là anh tự tin ăn được em hả?”
Ryujin chợt nhận ra Shin Haebeom chính là đang cố tình chọc tức Kwon Sehyuk. Anh ta thừa biết chỉ cần làm cậu ta bực mình lúc cậu ta còn chưa bình tĩnh lại hẳn thì sẽ đạt được cái gì đó. Ryujin cúi đầu xuống nắm chặt đùi mình, mấy vụ cãi nhau yêu đương nó vừa trẻ con vừa tuyệt vọng thật.
***
Um Seongwon vừa mở mắt ra là trời cũng đã quá trưa rồi.
Cậu ngất xỉu trong tình trạng không mảnh vải che thân, mà giờ đã được mặc đồ rồi, là áo thun rộng thùng thình với cái quần thun rút dây, bên cạnh đầu cậu còn có một chai nước nữa, tay chân cũng đã được tự do. Um Seongwon mò mẫm dưới sàn rồi vớ được chai nước, cậu cố vặn nắp chai mà tay lại quá yếu đi, loay hoay mấy lần cũng không mở được.
“Trời ơi chú ơi là chú.”
Tới khi Jin Chiwoo lên tiếng thì cậu còn không biết mình ở đó nữa, Um Seongwon giật mình làm rớt luôn chai nước. Chai nước rớt xuống sàn lăn tới chân Jin Chiwoo, hắn lụm cái chai nhựa lên, mở nắp ra rồi uống một ngụm, Um Seongwon ngước lên nhìn Jin Chiwoo mà mặt còn ngơ ngơ ngáo ngáo.
Hắn cười hề hề, lấy mu bàn tay quệt miệng.
“À, xin lỗi nha.”
Jin Chiwoo đứng dậy khỏi ghế đi lại gần Um Seongwon, cậu hốt hoảng chống tay lùi lùi, tới độ đụng vào tường luôn.
Cái chai nước dí sát vô mặt cậu.
“Uống đi.”
Cậu liền tu ừng ực, vừa nuốt một ngụm nước mát lạnh trong veo, nước mắt cậu trào ra. Um Seongwon vừa khóc vừa uống hết chai nước nửa lít, Jin Chiwoo tặc lưỡi rồi xách tới cái bịch ni lông trong veo để trên bàn.
Từ trong bịch lôi ra có hộp giấy dẹp lép, mở nắp ra là nghe mùi béo ngậy bay ra liền. Mắt Um Seongwon trợn tròn, là pizza phô mai pepperoni, Jin Chiwoo nói.
“Tôi đưa cái này cho là vì thấy phóng viên của mình có vẻ hiểu chuyện quá thôi.”
Một nỗi buồn dâng lên nghẹn ứ, Um Seongwon khóc rưng rức ngay tại chỗ và cuộn tròn người lại, Jin Chiwoo thấy thế mà vỗ vỗ lưng cậu. Hắn còn tự tay gắp một miếng pizza bỏ vô tay Um Seongwon nữa, đã thế còn tự tay rót luôn ly coca vào cái ly giấy.
Um Seongwon ngồi xổm dưới sàn phòng thẩm vấn mà ngấu nghiến hết nguyên cái pizza. Cái vị mặn mà thơm lừng của pepperoni với cái phô mai nó tan chảy trong miệng cậu, ngon đúng kiểu đồ ăn trên trời luôn. Dù đang ăn mà vẫn thấy đói, tới khi ăn hết miếng cuối cùng Um Seongwon tin chắc là mình có thể viết được một bài báo mười trang giấy A4 về cái ơn cái nghĩa của Jin Chiwoo, Phó Tư lệnh của Phong Kỷ Giáo Đội luôn rồi.
“Chưa đủ hả? Muốn tôi kêu thêm không?”
“Dạ không, dạ không, đủ rồi.”