Chương 16
Created with an evaluation copy of Aspose.Words. To remove all limitations, you can use Free Temporary License https://products.aspose.com/words/temporary-license/
Giải Phóng Sự Giam Cầm Thoải Mái (Mở Khóa)
UCCU | Chương 3.8
Trò chơi rất thú vị, nhưng sau nhiều năm dậy từ lúc bình minh, đồng hồ sinh học của Seonwoo báo hiệu đã quá giờ đi ngủ. Dù vậy, anh vẫn dụi đôi mắt buồn ngủ và chơi tiếp ba, bốn tiếng đồng hồ, ở bên cạnh Ihyun suốt đêm.
Khi không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ nữa, anh đã nằm xuống cạnh Ihyun và thiếp đi.
Sáng hôm sau, đúng như dự đoán, Ihyun đã biến mất. Tất cả những chiếc khóa treo trên cửa cũng không còn. Seonwoo ăn nốt phần ăn đã nguội ngắt và khởi động lại trò chơi từ hôm qua. Trước khi chọn file lưu của mình, anh dừng lại.
Ánh mắt anh lướt qua một file dữ liệu ghi rằng lần chơi cuối cùng là từ nhiều năm trước.
Khi load file lưu cũ nhất, một dinh thự đồ sộ hiện ra, phát triển vượt xa nhân vật hiện tại của Seonwoo. Nhân vật chính khoác lên mình bộ trang bị lấp lánh vàng, một núi tiền vàng, mọi kỹ năng đều đạt max level.
“Chắc hắn tự mình phát triển nhân vật này nhỉ?”
Seonwoo lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào nhân vật với bộ trang bị sáng bóng. Thời gian chơi được ghi lại lên đến hàng trăm giờ.
Ihyun đã nghĩ gì khi trang trí căn phòng này, chơi game một mình? Bao nhiêu đêm không ngủ hắn đã trải qua, khóa cửa bằng hàng chục chiếng khóa để không ai có thể vào?
Có lẽ, với Ihyun, căn tầng hầm này giống như một hầm trú ẩn.
𓂃𓍼 ོ☁
Sau đêm ngủ lại đó, Ihyun bắt đầu xuống tầng hầm thường xuyên hơn trước. Mỗi khi buồn ngủ, hắn lại chất đầy khay đồ ăn vặt đủ loại và mang xuống, nhưng câu đầu tiên phát ra từ miệng luôn là một lời phàn nàn.
“Tôi là đầy tớ của anh hay sao? Ngày nào cũng phải mang đồ xuống cho anh?”
“Ừ, xin lỗi… Nhưng cái gì thế? Trông ngon đấy.”
Dù tiếp tục càu nhàu giả vờ, hắn vẫn đút cho Seonwoo ăn trái cây và bánh quy trong lúc anh mải mê chơi game. Bản thân hắn hầu như không ăn, chỉ nhấm nháp chút ít.
Sau khi cho Seonwoo ăn xong, cậu ta bắt đầu cằn nhằn về cách chơi game của anh. Đúng là kiểu người đã thông qua tất cả các game được cài sẵn và để lại file save.
“Anh ngu thật đấy, hyung? Ngay đó có chỗ nạp đạn mà. Không, phải dùng vũ khí khác cho con boss đó chứ! Boss đó kháng súng nên phải mang kiếm mới đúng.”
Những lời cằn nhằn kiểu đó khiến Seonwoo khó chịu, nhưng nếu anh làm theo lời Ihyun thì cậu ta sẽ dịu xuống và lại im lặng.
Ihyun sẽ lẩm bẩm về việc phòng quá lạnh hay quá nóng, hoặc không thích ánh đèn, rồi lặng lẽ mở ngăn kéo.
Chỉ sau khi khóa tất cả ổ khóa một cách thuần thục như bản năng, cậu ta mới thực sự thư giãn. Sau đó, cậu ta ngừng phàn nàn, nằm nghiêng và xem Seonwoo chơi game cho đến khi chìm vào giấc ngủ.
Tất nhiên, cậu ta không xuống chỉ để ngủ. Gần như mỗi lần xuống ngủ trưa, cậu ta sẽ làm gián đoạn trò chơi của Seonwoo và xông vào anh. Ít nhất nếu Seonwoo đang đánh boss, cậu ta sẽ đợi đến điểm lưu game rồi mới giật lấy tay cầm. Như hôm nay vậy.
“Làm phần việc của anh đi chứ? Anh còn tìm được chủ nợ hào phóng như tôi ở đâu nữa?”
“Một ‘phần việc’ giá trị bao nhiêu vậy?”
Anh hỏi thử, nhưng Ihyun chỉ ném cho anh ánh mắt dữ dội đầy đe dọa, nên anh đành ngậm miệng. Dù chính cậu ta là người đề cập chuyện này…
Dù sao thì Ihyun cũng rất giỏi. Không chỉ giỏi – cậu ta thật tuyệt vời.
Lúc đầu, cậu ta còn vụng về và ngập ngừng, nhưng giờ đã thoải mái đưa tay vào giữa đùi Seonwoo mà không chút do dự. Cách cậu ta quan sát Seonwoo quằn quại trong khoái cảm mỗi lần như vậy, rõ ràng không chỉ đơn thuần là muốn cưỡi lên anh.
Giờ đây, mỗi khi Ihyun bắt đầu chạm vào anh, Seonwoo mất kiểm soát chỉ trong vòng chưa đầy vài phút.
“Ah! Ah, đừng – đừng làm thế…”
Bị đè dưới sức nặng của Ihyun, Seonwoo không thể thốt nên lời khi cơ thể quằn quại. Phần dưới của anh nóng rực như đang tan chảy. Cậu nhỏ bị bàn tay Ihyun nắm chặt phát ra những âm thanh ướt át bẩn thỉu. Vì đã lên đỉnh một lần nên mọi thứ đều nhớp nháp và trơn trượt.
“Sao anh cứ nói dối, khi anh luôn lên đỉnh dữ dội thế này… Haa, tất cả chỉ là giả dối thôi sao?”
“Không, hng, em không nói dối…!”
Khi Ihyun siết chặt từ đầu đến gốc, Seonwoo cào xé sàn nhà tạo ra tiếng sột soạt. Mỗi lần đầu dương vật đỏ ửng của anh trượt giữa ngón giữa và ngón trỏ thon dài của Ihyun, hơi thở anh lại đứt quãng. Khoái cảm từ hành động mơ hồ này – không hẳn là quan hệ cũng chẳng phải thủ dâm – khiến đầu gối anh mềm nhũn.
Mỗi lần như vậy, Seonwoo không thể xua đi cảm giác rằng Ihyun làm thế không phải vì yêu mà là để trả thù. Hắn không hoàn toàn ghét Seonwoo, nhưng cũng chẳng hề yêu anh. Nếu không, sao hắn có thể thích thú khi thấy Seonwoo van xin và đau khổ đến vậy?
“Ah, chết tiệt, quá…”
Ihyun lẩm bẩm điều gì đó gay gắt giữa hai hàm răng, nghiến chặt rồi cắn mạnh vào tai Seonwoo.
Cơn đau khiến thị lực Seonwoo loé lên, nhưng rồi Ihyun bắt đầu mút tai, tạo ra những âm thanh ướt át ồn ào khiến anh run bần bật.
Sợ mình sẽ phát ra tiếng động kỳ quái, anh úp mặt vào chăn và chỉ rên rỉ.
Những kích thích Ihyun mang đến cho anh quá tuyệt vời. Chỉ mới ở đây khoảng hai tuần, nhưng anh đột nhiên tự hỏi liệu mình có còn hài lòng với cuộc sống cũ nếu được tự do rời đi.
“Anh có thích không, hyung? Có không? Ngh, trả lời em đi.”
“Ah, ah! Em – em thích, hng, em thích…”
Ihyun liên tục đòi hỏi câu trả lời, mút mạnh dái tai và vành tai đến mức chúng ướt sũng, thậm chí còn thè lưỡi vào ống tai Seonwoo, khiến anh không chịu nổi nữa mà gào lên.
Ngay cả khi Seonwoo đã lên đỉnh một cách dữ dội, Ihyun vẫn luôn phải kiểm tra, như thể không thể yên lòng cho đến khi nghe thấy điều đó. Sau đó, với đôi bàn tay đã trở nên điêu luyện một cách khó tin chỉ trong hai tuần, hắn thô tục xoa bóp và nhào nặn từ lỗ niệu đạo ướt đẫm xuống tới bìu.
Sự kiên trì đó khiến Seonwoo có cảm giác như Ihyun đang cố huấn luyện mình.
Chỉ sau khi Seonwoo xuất tinh nhiều đến mức mọi thứ giữa hai chân đều ướt sũng, Ihyun mới thỏa mãn dục vọng của bản thân. Hắn đặt Seonwoo, lúc này đã kiệt sức, nằm nghiêng, rồi nắm lấy đầu gối anh một cách mạnh bạo đến mức để lại vết tay. Sau đó, hắn chen vào giữa hai đùi khép chặt của Seonwoo một cách hỗn độn.
“Ha… ha…”
Mỗi khi Ihyun làm vậy, Seonwoo không biết phải làm gì và chỉ biết nhắm chặt mắt lại. Nhưng cảm giác từ cây cột dày đập vào điểm nhạy cảm của anh, di chuyển tới lui, cùng với ánh mắt Ihyun dán chặt vào gương mặt mình khiến anh phải mở mắt lần nữa.
Ai cũng có thể thấy Ihyun đang nhìn anh với vẻ mặt đầy ham muốn cuồng nhiệt, gần như đáng sợ. Đỏ mặt vì xấu hổ, Seonwoo không thể không nhìn lại khuôn mặt xinh đẹp đó. Khi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm và tối màu kia, không thể không nhận ra Ihyun khao khát anh đến nhường nào.
Ban đầu, đầu dày của cậu nhỏ Ihyun sẽ ép chậm rãi và nặng nề lên tầng sinh môn của Seonwoo. Cách hắn tách mông anh ra, như thể sắp đẩy vào, vừa đáng sợ lại vừa kích thích một cách kỳ lạ. Rồi với một tiếng thở dài sâu, Ihyun cuối cùng cũng đẩy cây cột nặng nề của mình vào giữa hai chân Seonwoo.
Seonwoo gần như không thể tin được Ihyun muốn mình đến thế. Cuối cùng, anh bị choáng ngợp bởi ham muốn đó đến mức quay đầu đi mà không hề nhận ra. Lúc này, Ihyun trở nên thô bạo, âm thanh đập phành phạch vang lên theo từng chuyển động. Chỉ khi mông và đùi Seonwoo đỏ rực và đau nhức, mọi thứ mới kết thúc.
“Đau quá…”
Đùi anh bị cọ xát đến trầy xước, đôi chân như bị đánh đập, đau đến mức anh phải xoa bóp, nhưng Ihyun chỉ liếc nhìn với ánh mắt như nói: “Thì sao?”
“Anh cũng đau đấy, biết không?”
“Anh sẽ nói vậy, khoe ra những vết hồng trên hông và đùi mình, khiến Seonwoo không thể tin nổi. Thật là trơ trẽn. Dù vậy, Ihyun không hoàn toàn vô tâm – hắn sẽ mang khăn ướt từ phòng tắm ra lau sạch đôi chân dính đầy chất lỏng của Seonwoo, rồi giúp anh mặc lại quần áo.
“Bữa phụ hôm nay là gì thế?”
Nằm dài ra với vẻ uể oải, Seonwoo hỏi, và Ihyun liếc nhìn anh với ánh mắt khó tin. Nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn mang đến món ăn vặt đã chuẩn bị sẵn. Trên khay là một tô bắp rang bơ lớn và lon nước ngọt.
“Bắp rang bơ? Hoàn hảo để xem phim đấy.”
Anh nói mà không suy nghĩ, nhưng khi cảm nhận ánh mắt của Ihyun, Seonwoo ngước lên. Ihyun đang liếc nhìn anh lén lút. Tò mò, Seonwoo nhẹ nhàng gợi ý:
“Em muốn xem phim lắm rồi, lâu lắm rồi không xem. Muốn xem cùng không?”
“Anh không định quay lại đánh boss à?”
“Anh lưu game rồi, mai đánh tiếp cũng được. Thật sự lâu lắm rồi anh chưa xem phim. Chắc phải mười năm rồi đấy? Mà xem phim cùng người khác bao giờ cũng vui hơn.”
Khi Seonwoo dụ dỗ, Ihyun nheo mắt lại và hơi nghiêng đầu.
“Nếu anh chưa xem… thì em cũng đành chiều vậy. Em sẽ xem cùng.”
Dù nhìn theo cách nào, rõ ràng hắn mang bắp rang và nước ngọt ra vì muốn cùng xem phim. Đáng yêu thật. Seonwoo bật cười thầm khi cầm lấy điều khiển. Anh lướt qua danh mục phim, và Ihyun nghi ngờ hỏi:
“Thật sự đã mười năm anh không xem phim à? Ý anh là chưa đến rạp phim chứ gì? Mà em cũng chưa từng nghe anh đi rạp bao giờ…”
“Lấy đâu ra thời gian mà xem phim? Anh còn chẳng có tiền ấy. Khoan, ‘nghe’ là sao? Có chuyện gì à?”
Không lẽ ngoài theo dõi, hắn còn thuê người báo cáo từng hành động của anh? Seonwoo nhìn hắn như vậy, nhưng Ihyun chẳng những không tỏ ra áy náy mà còn trông vô cùng tự tin.
“Lần sau, chúng ta có thể cùng nhau đến rạp. Cũng không tệ đâu.”
Chương 1
“Ừa, rạp chiếu phim bây giờ tuyệt thật. Dù TV có to cỡ nào cũng không bằng màn hình rạp đâu.”
Anh đang cố chọn một bộ phim trong số những phim đạt doanh thu hơn mười triệu vé thì bỗng cảm nhận ánh mắt sắc lẹm đang dán vào mình. Quay đầu lại, Seonwoo thấy Ihyun đang trừng mắt nhìn mình với vẻ mặt cực kỳ khó chịu.
“Phiền thật đấy…”
“Sao cậu lại bực nữa vậy?”
“Ai bảo tôi sẽ đi xem phim với cậu?”
Chính hắn là người khơi mào câu chuyện, vậy mà giờ lại giận dỗi Seonwoo. Seonwoo chỉ biết nhét ít bỏng ngô vào miệng Ihyun rồi tiếp tục lựa phim. Đây có phải kiểu yêu ghét lẫn nhau không? Chắc chắn là yêu ghét rồi…
“Nhưng cậu vẫn sẽ xem phim này với tôi mà, phải không?”
“…Ừ.”
Ihyun ngồi xuống cạnh anh, làm bộ như chẳng muốn nhưng vẫn chiều theo. Khi Seonwoo hỏi phim nào hay nhất, Ihyun thậm chí còn gợi ý mấy bộ hợp gu anh.
Đúng là một kẻ kiểu cách mà đáng yêu làm sao.
Sao một gã đàn ông trưởng thành lại có thể dễ thương đến thế nhỉ?
Có phải chỉ vì hắn quá ư là đẹp trai không?
Seonwoo thầm nghĩ trong lúc bật phim lên xem.
Dù là phim anh từng xem rồi, nhưng Ihyun chẳng hề tỏ vẻ chán nản. Hắn hầu như không đụng đến bỏng ngô hay nước ngọt mang theo. Seonwoo giả vờ không để ý những ánh mắt liếc trộm của Ihyun và tập trung vào bộ phim.
Chả trách đây là bom tấn – phim cực kỳ hấp dẫn. Anh mải mê đến nỗi chẳng biết khi nào đã ăn hết bỏng ngô, chỉ còn lại cái tô rỗng.
Đột nhiên nhận ra Ihyun im lặng quá, Seonwoo liếc sang thì thấy hắn đang gật gù buồn ngủ.
‘Lát nữa tỉnh dậy chắc lại đi khóa cửa tiếp.’
Evaluation Only. Created with Aspose.Words. Copyright 2003-2025 Aspose Pty Ltd.