Chương 31
Truyện Nhà Ba Chỉ đăng duy nhất tại julycomic.com, mn đọc để ủng hộ nhà dịch có thể đồng hành lâu dài nha.
Tiếng còi báo động vang lên còn lớn hơn trước. Những chiếc đèn cảnh báo treo trên trần quay vòng vòng. Có vẻ như cấp độ an ninh đã được nâng lên. Đôi chân của Sehwa chạy điên cuồng. Một chiếc giày của cậu đã rơi mất từ lâu. Lòng bàn chân đau rát và nhức nhối. Dù vậy, cậu không thể dừng lại. Ki Tae-jeong đã bỏ xa cậu từ lâu rồi.
“Ở đằng kia kìa!”
Những người lính canh giữ khu trú ẩn đang đuổi theo họ. Tiếng bước chân chạy ngày càng gần. Âm thanh của nhiều đôi giày quân đội chạy dọc hành lang vang dội. Mặt Sehwa tái nhợt, bước chân cũng lảo đảo. Cảm giác như có một bàn tay sắp chộp lấy tóc cậu từ phía sau.
“Điên rồi… Khốn thật…”
Một lúc trước, khi lối vào khu trú ẩn đến gần, Ki Tae-jeong từ từ tăng tốc. Bước đi hơi nhanh bỗng chuyển thành chạy, rồi thành một cú lao khủng khiếp. Thế là xong. Hắn lao thẳng vào đám lính bằng tay không. Dường như hắn có khả năng đọc trước đường đạn, né tránh dễ dàng, rồi nhanh chóng siết cổ ai đó, cướp lấy khẩu súng. Dù có chủ đích tấn công từ đầu, thì phản ứng ấy vẫn khó tin.
Sau đó, tất cả chỉ còn là cuộc thảm sát một chiều của hắn. Sau khi vào trong tòa nhà, hắn đi trước Sehwa và quét sạch những kẻ cản đường. Đôi khi, khi thấy Sehwa sắp bị bắt, hắn lại quay lại giải cứu. Tất nhiên Sehwa biết ơn. Nhưng nếu tốt như thế, nếu đã hứa sẽ cứu cậu… chẳng lẽ không thể tử tế một chút sao? Hắn chỉ xuất hiện khi Sehwa thật sự sắp chết, giải quyết tình huống rồi lại biến mất. Một người cao lớn vạm vỡ như hắn lại di chuyển với tốc độ tên lửa.
“G-Giám đốc…”
Giọng nói yếu ớt nghe như tiếng rít chói tai giữa sóng nhiễu, hoặc như tiếng rít của rắn, hơn là giọng người. Dù biết Ki Tae-jeong chẳng thể nghe thấy, Sehwa vẫn gọi hắn nhiều lần. Cậu không trông đợi việc hắn đi chậm lại để theo kịp mình. Nhưng sẽ tốt biết mấy nếu hắn chỉ cần đi chậm hơn chút nữa, để dễ dàng xử lý kẻ đuổi theo. Chỉ vậy thôi cũng giúp cậu bớt hoảng loạn…
“Điên thật… Khốn nạn… Thật sự.”
Hắn đã nói sẽ đưa Sehwa đi cùng. Nói sẽ cứu cậu. Sehwa thở không ra hơi, bụng như muốn nổ tung. Chân cậu đau đến mức không thể bước nổi, chứ đừng nói đến chạy. Thậm chí cậu không còn sức để nói. Nhưng nếu không mắng chửi hắn, Sehwa có cảm giác mình sẽ ngã gục mất. Sự bực tức và oán trách là thứ duy nhất giữ cậu tiếp tục sống sót.
“Khụ, khụ…”
Sehwa chống gối thở hổn hển một lúc, rồi lại gắng sức thu hẹp khoảng cách với hắn. Dù tốc độ còn thua cả ốc sên… cũng không rõ có thể gọi là thu hẹp khoảng cách hay không.
Khu trú ẩn chỉ có một tầng, thiết kế bên trong đơn giản. Có vẻ nó không được xây dựng để làm hầm trú bom, mà được cải tạo từ kho cũ. Khu vực này hầu như không có người ở, và 99% là tội phạm che giấu danh tính. Ngay từ đầu, có lẽ đã không có ý định sơ tán dân ở đây.
Dù sao thì, sự thật là hành lang đã bị bỏ bê từ lâu. Hai bên tường hành lang là những kệ sắt. Trên đó chất đầy dụng cụ cần thiết khi sơ tán như mặt nạ phòng độc và bình cứu hỏa, nhưng xếp như vậy chỉ khiến việc di chuyển thêm khó khăn. Ngay cả cửa thoát hiểm trong Nhà cũng không chật chội đến thế này.
Hành lang hơi bừa bộn, nhưng may mắn là lối đi không phức tạp. Sehwa không cần lo về việc va phải hắn, chỉ cần chạy thẳng. Nhưng điều đó cũng có nghĩa cậu buộc phải lao về phía trước, len qua những lối đi chật hẹp đầy vật dụng, phơi bày vị trí của mình cho kẻ địch. Không biết điều gì đang chờ phía trước.
“Á!”
Một âm thanh sắc bén xé toạc không khí, sượt qua đầu Sehwa ngay khi cậu vừa ngẩng lên sau khi cúi đầu. Cậu hoảng hốt khi thấy hắn đang chĩa súng về phía mình. Sehwa không dám cử động vì chỉ cần lệch đi chút cũng có thể bị bắn trúng. Tiếng súng và tiếng hét xa lạ vang dội từ phía gần đó.
“Huack!”
Sehwa quay lại, cố lấy hết can đảm, nhưng đầu gối khuỵu xuống và cậu ngã nhào. Hai người đàn ông, trán thủng một lỗ, đang từ từ đổ gục ngay trước mặt cậu. Khi ngã xuống, cây gậy lớn họ cầm trên tay va vào nền đất, vang lên tiếng cụp nặng nề. Sehwa không rõ họ đã đến gần mình từ bao giờ, nhưng có vẻ như họ sắp sửa đánh cậu từ phía sau.
“Tôi gần xử lý xong rồi, cậu có thể đi chậm một chút.”
“T-Thật sao? Sao anh…”
“Nhiêu đó người chết rồi thì chắc chẳng còn bao nhiêu nữa.”
Mong là thế. Sehwa tiến về phía hắn, gương mặt phờ phạc. Cậu muốn rời xa khỏi cái xác đằng sau càng xa càng tốt.
“Mà này, thử làm lại chuyện đó khi nãy xem.”
“Cái gì?”
“Huack, cái tiếng đó đó.”
Hắn liếm môi, nói rằng đây là lần đầu tiên nghe được tiếng như vậy từ cậu.
“Cậu đâu có rên như thế ngay cả khi tôi suýt bẻ gãy người cậu.”
Miệng Sehwa há hốc. Dù vô lý, nhưng có lẽ chẳng có phản ứng nào thích hợp hơn cho tình huống này. Không, trong hoàn cảnh hiện tại, hắn vẫn còn tâm trạng nghĩ đến chuyện đó sao?
“À. Tôi hủy câu ‘cậu có thể đi chậm’. Cậu chậm quá.”
“…Giám đốc.”
Dù cậu cất tiếng với giọng tức giận nghẹn ngào, nhưng nghe như tiếng con thú nhỏ rên rỉ vì kiệt sức. Sehwa cảm thấy bụng mình sắp nổ tung theo nhiều nghĩa. Cậu muốn hỏi hắn một câu. Với một người dân thường như cậu, thế này đã là nhanh lắm rồi. Giờ không đi nổi là chuyện bình thường thôi, nhưng chẳng lẽ hắn không nghĩ xem tại sao cơ thể cậu lại thành ra như vậy? Và trên hết, có bình thường không khi yêu cầu người ta rên rỉ lại vì nhớ đến lúc quan hệ, trong khi trước mắt vừa có người chết?
Dù vậy, hắn không đợi Sehwa, người có cả đống điều muốn nói. Hắn nhìn cậu đang chìm trong dòng suy nghĩ, rồi nhanh chóng bước tới chỗ hai kẻ vừa ngã. Hắn tùy tiện rút súng từ thắt lưng của chúng và chĩa về phía sau. Dù dường như bắn một cách bất cần, mỗi lần hắn bóp cò, tiếng thét vang lên rợn người trong hành lang. Tiếng thịt bị xé toạc vang lên rõ ràng từ xa.
“Thật là… xấu hổ thật. Dù sao cũng là cơ sở quân sự, mà trông tệ quá…”
Hắn đếm số đạn còn lại, rồi nổ súng bừa lên trần nhà, sau đó vứt súng đi. Một số đèn cảnh báo bị phá khiến tình hình thêm hỗn loạn.
“Tôi chẳng còn chút thể diện nào nữa đâu, cậu biết chứ?”
Sehwa không hiểu sao hắn lại phí đạn như vậy, nhưng giờ cậu không còn trông đợi lý do hay logic từ hắn nữa. Dù vậy, nghĩ rằng hắn sẽ dùng khẩu súng khác với đầy đạn khiến cậu an tâm phần nào.
“Tôi chắc là chỗ đó có giấu thuốc…”
“Gì cơ? Ở đâu?”
Hắn chỉ tay vào cái túi trên giá kệ. Có vẻ đó là loại bột bổ sung để nạp vào bình chữa cháy khi hết. Mặt Sehwa bừng sáng.
“Ngụy trang hoàn hảo. Màu trắng, lại dạng bột.”
Sau khi nghe thế, Sehwa kiểm tra kệ và thấy ở đó có hơn mười túi thay thế. Dù chỉ có một bình chữa cháy, nhưng lại có hơn 10 túi bột.
“Chúng ta cất nó đi bây giờ chứ?”
“Không. Cậu phải biểu diễn cách nạp thuốc ngay tại đây. Để Trung úy Park có thể dựng thành ảnh ba chiều.”
“Nạp á?”
“Chỉ có vậy tôi mới có thứ đem ra mặc cả với Kim Seok-cheol. Chỉ cần trưng cái ống tiêm ra thôi là hắn sẽ chủ động làm hòa. Hắn không đời nào đoán được cậu lấy từ đâu.”
“T-Thật sao? Tôi phải làm gì? Tôi đâu mang gì theo…”
“Ừm, tôi biết một chỗ có thể dùng tạm… Thường thì cách đây một đoạn sẽ có phòng điều hành hoặc buồng nhỏ, mấy thứ đó thường để ở đó.”
Tuy nhiên, hắn nhíu mày nói rằng hắn không thấy.
“Cái gì vậy?”
“Bom.”