Chương 32
Truyện Nhà Ba Chỉ đăng duy nhất tại julycomic.com, mn đọc để ủng hộ nhà dịch có thể đồng hành lâu dài nha.
Đã từ lâu, cậu không còn mong đợi một lời giải thích hợp lý và tử tế từ Ki Tae Jeong nữa, nhưng chuyện này thì vẫn không thể chấp nhận được. Vậy hắn định dùng gì thay thế cho hộp đóng gói?
“Giám đốc, xin lỗi, nhưng tôi… tôi không thật sự hiểu ý anh là gì…”
“Cậu không biết bom là gì à?”
“Không, không phải là tôi không biết bom là gì…”
Vai Sehwa run lên. Âm thanh duy nhất mà cậu nghe thấy chỉ là hơi thở của chính mình. Sehwa cảm thấy như mình đang thở gấp, nên vội vàng dùng tay che mũi và miệng lại. Cậu khó mà phân biệt được đó là vì đau đớn hay tức giận.
“Con người có thể vô tri. Cậu khóc vì chuyện đó à?”
“Tôi không có khóc!”
Sehwa, người đang cố gắng điều hòa hơi thở, đột nhiên hét lên. Thề trên mạng sống của mình, trong mắt cậu không có lấy một giọt nước mắt. Cậu không cảm thấy muốn khóc, mà dù có muốn thì cũng chẳng còn hơi ẩm nào để khóc nữa vì mồ hôi tuôn ra như thác sau khi chạy hết tốc lực vì chuyện kia.
“Tôi thật sự không khóc! Tôi đâu phải lúc nào cũng khóc như vậy, ah…!”
Trong tình thế tuyệt vọng, dũng khí trỗi dậy bất ngờ. Đây là lần đầu tiên cậu hét to đến vậy trước mặt Ki Tae Jeong, nhưng tình hình quá cấp bách. Sehwa không thể tiếp tục lời nói vì cảm giác như có một con dao đang đâm giữa các xương sườn của mình, nên chỉ có thể hít một hơi thật sâu.
“Wow, giờ cậu còn hét vào mặt tôi nữa chỉ vì mang cái bộ dạng này à?”
Ki Tae Jeong trêu chọc Sehwa, nói rằng hắn sẽ làm trò cười nếu chỉ sử dụng gương mặt đó của người đàn ông. Sehwa quyết định im lặng. Lần này thì cậu thực sự cảm thấy muốn khóc. Cảm giác bất lực khiến cậu bỗng nhiên buồn bã.
“…Vâng, tôi xin lỗi. Đi thôi.”
“Được. Tôi sẽ giải thích. Dù chúng ta gọi nó là bom, thứ ở đây thuộc dòng Z2… nên không mạnh lắm, chỉ đủ sức phá vài cánh cửa trong tình huống khẩn cấp. Thường thì kích cỡ cỡ này.”
Ki Tae Jeong ước lượng kích thước bằng tay. Đúng như lời hắn nói, nó lớn vừa đủ để chứa năm ống tiêm mà Sehwa mang theo. Về quả bom gọi là Z2 hay gì đó, hắn mô tả nó như một khối cầu màu đen nằm trong hộp nhựa trong suốt.
“Nó trông giống món đồ chơi cậu thích.”
Mặc dù trong đám bao bì búp bê mà Ki Tae Jeong từng đưa cho cậu cũng có thứ trông tương tự, nhưng cậu không nghĩ việc so sánh bao bì búp bê dễ thương với một quả bom là thích hợp. Tuy nhiên, nghĩ đến việc tranh luận lúc này cũng vô ích, Sehwa chỉ gật đầu với vẻ mệt mỏi.
“Và khóa của hộp Z2 đời cũ có thể tái sử dụng.”
Với một quả bom như Z2, được thiết kế để sử dụng trong việc trốn thoát hay mục đích tương tự, việc đầu tiên là kích nổ nhanh chóng, nên người ta thường vứt luôn cả thiết bị sau khi mở. Do hộp không được tái sử dụng, các mẫu mới ngày nay không còn có thiết bị khóa như trước.
“Nên khi gia đình bên ngoại của Trung úy Kim được chọn để thiết kế mẫu mới, có rất nhiều ý kiến phản đối.”
“Trung úy Kim?”
“Ừ. Đám khốn đó đã đầu tư rất nhiều vào công nghệ khóa chết tiệt ấy. Còn nói nhảm về cái gọi là Echo Battle.”
Ki Tae Jeong kể cho cậu nghe điều gì đó về sự phát triển của Z2, mà Sehwa hoàn toàn không hứng thú… À thì, cậu nghĩ đó mới là điều Ki Tae Jeong thực sự muốn nói.
“Nếu cậu cho vào hộp Z2, thì ngay cả Kim Seok Cheol cũng chẳng làm gì được. Đó cũng là nỗi ô nhục đối với công nghệ mà gia đình mẹ hắn đã đầu tư.”
“Vậy còn quả bom bên trong thì sao?…”
“Kích nổ nó.”
Ki Tae Jeong trả lời thản nhiên như thể đang nói điều hiển nhiên.
“Dù sao thì, chỉ cần lấy bom ra khỏi hộp là nó phát nổ.”
“…Phát nổ? Ngay khi tôi lấy ra?”
“Cậu sẽ thấy khi đến lúc.”
“Không, không phải vậy… Ở đây… Ý tôi là, Trung úy Park nói rằng chúng ta cần lấy được hologram nằm trong phạm vi hack được…”
“Ừ.”
“Nhưng nếu nó nổ ngay khi lấy ra… thì chúng ta cũng gặp nguy hiểm mà?”
“Chúng ta sẽ ném nó vào trong khi hạ cửa chặn tường lửa. Bom này không mạnh lắm, nên ta sẽ có thời gian để rút lui trong lúc tường lửa vật lộn với lửa.”
Trong lúc tường lửa đang vật lộn với ngọn lửa do quả bom gây ra, họ có thể mở cửa và rời đi, thế là xong. Ki Tae Jeong giải thích một cách dễ dàng như thể đang chỉ cách nấu mì. Hắn giả vờ không thấy gương mặt Sehwa lại một lần nữa méo mó. Thường thì những nhiệm vụ mang tính va chạm vật lý cần dựa vào cảm giác. Khi hắn cảm thấy đã đến lúc, hắn sẽ ném bom. Hắn luôn làm như vậy, giải thích chi tiết từng cảm giác cơ thể là việc thừa thãi. Nhưng điều đó giờ không quan trọng.
“Vấn đề là Kim Seok Cheol hình như đã thay đổi vị trí cất giữ quả bom.”
Họ đã dọn sạch các gian hàng tạm thời có thể đóng vai trò là dấu hiệu và thậm chí tháo dỡ cả phòng điều hành. Nếu đây là có chủ đích thì còn đỡ. Mọi chiến lược đều có cơ sở, nên nếu tìm ra quy luật ẩn, có thể sẽ tìm được lời giải.
Tuy nhiên, Kim Seok Cheol không phải là kẻ có thể nghĩ xa như vậy. Có vẻ như không đủ chỗ để giấu thuốc, nên những món có thể cất được thì đã bán rẻ, còn những thứ khó xử lý như Z2 thì có lẽ bị vứt đại ở một góc.
Thuốc đã được tìm thấy từ lâu. Ngay khi Ki Tae Jeong vào nơi trú ẩn, hắn thấy một bao tải khả nghi trên kệ và nghĩ đó là nó. Bao nhiêu là loại thực phẩm chức năng thế kia không thể toàn là thuốc, nên hắn định lấy Z2 từ một gian hàng tạm và điều tra tiếp.
Nhưng ngay khi Ki Tae Jeong di chuyển sang khu vực tiếp theo, có điều gì đó khả nghi lọt vào mắt hắn. Ừ, dĩ nhiên rồi. Kỹ thuật ngụy trang của tên ngốc lười biếng Kim Seok Cheol quá rõ ràng đến mức có thể thấy được ngay cả khi đang chạy. Trên các bao tải có đóng một loại dấu nào đó dưới tên nhà sản xuất. Rõ ràng không phải kiểu đánh dấu của quân đội. Trong lúc chạy, Ki Tae Jeong liếc qua các kệ khác và thấy chỉ một số bao có dấu ấy.
Có vẻ việc này dễ hơn hắn tưởng. Ki Tae Jeong đã chỉ đạo Sehwa luyện nhanh động tác tay trong trường hợp phải mò đến những chỗ khó lấy. Việc Lee Sehwa trộm thuốc từ bao to như thế không phải chuyện vô lý. Dù có nhớ rằng Lee Sehwa sẽ lúng túng trong môi trường lạ. Vậy nên giờ, họ chỉ cần lấy được Z2.
Sau đó, Ki Tae Jeong di chuyển một cách thong thả. Trong lúc tìm Z2, nếu từ xa cảm nhận được chuyển động khả nghi, hắn sẽ quay lại cứu Sehwa. Chuyện này không khó, chỉ phiền thôi.
Nhưng… dù đã đi khá xa, vẫn chẳng thấy gì cả. Không có cả phòng trú ẩn tạm cho lính chờ, chứ đừng nói đến gian hàng. Vị trí của Z2 tất nhiên cũng chẳng rõ ràng.
Ki Tae Jeong nhìn chằm chằm những xác chết nằm la liệt với đôi chân vặn vẹo. Do lối vào đã bị chặn, phía sau chỉ còn bóng tối. Những ánh đèn đỏ kỳ dị như điên cuồng thêu dệt trên trần nhà.
Hắn không nghĩ họ đã bán mẫu cũ không dùng được trong chiến đấu… Hơn nữa, Z2 là thất bại mà gia đình Kim Seok Cheol không muốn nhắc tới. Theo lời gia đình hắn, Kim Seok Cheol – người bị ép im lặng – sẽ chẳng phí công đưa món đồ đó quay trở lại thế giới.
Nếu có thời gian tìm kiếm thì sẽ thấy thôi, nhưng họ không có thời gian. Dù cơ sở này nằm ở nơi hẻo lánh, nhưng binh lính đã bị tấn công. Tất nhiên, yêu cầu tiếp viện đã được gửi đi.
“Hả?”
Lee Sehwa – người đang tựa vào kệ thở dốc – bỗng nghiêng đầu như vừa nhận ra điều gì. Trên mặt cậu thậm chí còn thoáng hiện nét vui mừng.
“Nếu đó là ‘phế bài đôi’ thì sao?”
Ki Tae Jeong, người đang mải suy nghĩ về Z2, bỗng ngẩng đầu lên.
“Phế bài đôi?”
“Vâng. Khi chơi Hwatu (Go-stop), có vài lá bài mà một mình nó có thể cho 2 điểm, và đây là một trong số đó. Nó trông giống hoa cúc. Phế bài đôi thì thường rực rỡ hơn hoa cúc.”
Thấy nó ở đây thật kỳ lạ, Sehwa nghĩ vậy. Biểu cảm của Ki Tae Jeong trở nên mơ hồ. Hoa cúc. Phế bài đôi…
“Haha…”
Sehwa hoảng hốt ngậm miệng khi thấy Ki Tae Jeong bật cười vì vô lý. Hắn có vẻ ngạc nhiên trước tiếng cười bất ngờ ấy, có vẻ lưỡng lự vì đã vô thức nhắc đến bài Hwatu.
“Không. Làm tốt lắm. Cậu tìm đúng rồi.”
Ừ. Nếu đó là một quy tắc thì nó cũng là quy tắc. Ki Tae Jeong lẽ ra phải nhìn từ góc độ của một kẻ nghiện cờ bạc và ma túy, nhưng với tư cách là một người bình thường chỉ biết nhậu nhẹt hút thuốc, hắn không nghĩ đến việc xây dựng mật mã từ bài.
“Cậu thuộc tháng Ba (Samwol), đúng không?”
“D-dạ.”
Lee Sehwa trả lời lắp bắp. Có vẻ cậu lại nghĩ Ki Tae Jeong đang bắt bẻ.
“Vậy tháng nào là tháng của hoa cúc?”
“Hoa cúc? Là tháng Chín.”
Tháng Chín. Đầu thu – mùa ‘thu hoạch’ bắt đầu. Mẹ kiếp. Ki Tae Jeong chửi thề rồi nhìn những con số ghi trên kệ. Đây là 8-1. Trong trường hợp đó, nếu hắn đến khu vực 9-2, có vẻ như món cần tìm nằm ở đó. Không, chắc chắn là ở đó.
“Lee Sehwa.”
Lee Sehwa, người đang nhìn biểu tượng phế bài đôi khắc trên bao tải đựng ống tiêm, ngẩng đầu lên. Ánh mắt cậu mãnh liệt đến mức Ki Tae Jeong – người gọi tên cậu – cũng phải im lặng giây lát.