Chương 6
- Trang chủ
- [NOVEL ZHIHU] Đối Thủ Của Tôi, Người Tôi Thích
- Chương 6 - Không còn là kẻ thù, chúng tôi thành bạn cùng bàn
Sau màn tỏ tình rối rắm, kèm theo cái “thua dễ thương vô lý” của Tạ Duy, tôi tưởng đâu cuộc đời sẽ nhẹ nhàng như công thức tính diện tích tam giác.
Nhưng không.
Ngay ngày hôm sau, thầy chủ nhiệm thông báo điều mà tôi không ngờ tới:
“Do lớp mình có vài bạn chuyển chỗ, Lâm Nguyên và Tạ Duy sẽ ngồi cùng bàn.”
Tôi suýt đứng bật dậy phản đối, nhưng lại thấy ánh mắt Tạ Duy lóe sáng như học sinh tiểu học vừa trúng kẹo mút trong hộp quà.
Cậu ta quay sang tôi, mỉm cười với ánh nhìn “thật không thể tin nổi”:
“Chuyển giai đoạn thật rồi.”
Tôi muốn đập mặt xuống bàn.
Từ một chiến tuyến — mỗi người một bên, thi đua từng điểm số — giờ chúng tôi ngồi sát nhau, vai kề vai, vở gần vở, thở nghe rõ cả nhịp tim.
Buổi học đầu tiên làm bạn cùng bàn, tôi không học được gì.
Tạ Duy thì khác. Cậu ta thảnh thơi, thỉnh thoảng còn nghiêng đầu nhìn vào vở tôi, rồi nhỏ giọng trêu:
“Cậu vẫn dùng highlight ba màu hả? Hơi ngố nhưng dễ thương.”
Tôi nghẹn lời. Tay run đến mức highlight lố cả dòng.
Ra chơi, cậu ta không đi đâu nữa. Ngồi lôi đồ ăn vặt ra chia cho tôi. Tôi giả vờ chê cay, nhưng ăn hết nửa gói.
Chúng tôi không còn cãi nhau vì điểm số. Mà chuyển sang tranh nhau lau bảng, xếp bàn, thậm chí là… ai làm bài nhanh hơn để giành quyền chọn nhạc trong giờ tự học.
Cả lớp biết chuyện nhanh hơn tôi tưởng. Có đứa còn gào lên:
“Lâm học bá, cậu bị ép chuyển phe rồi đúng không?!”
Tạ Duy thì thản nhiên giơ tay ôm vai tôi trước mặt cả lớp:
“Không phải ép. Là tự nguyện đầu hàng.”
Tôi giả vờ bình tĩnh, nhưng lòng rối như tơ.
Tôi từng nghĩ yêu đương sẽ làm mình sao nhãng, mất phong độ.
Nhưng hóa ra, ngồi cạnh người mình thích, cùng học cùng cười — lại là chuyện tuyệt vời nhất mà tuổi học trò từng ban cho tôi.