Chương 12
- Trang chủ
- [NOVEL ZHIHU] Hồi ký của một kẻ từng ghét anh đến tận xương tủy
- Chương 12 - Không có gì đâu
Sáng hôm sau, tôi thức dậy trong căn phòng trọ gần bệnh viện, nơi Tần Lạc thuê tạm để tiện chăm ba. Anh đã dậy từ sớm.
Ly cà phê nguội trên bàn. Cửa sổ mở hé, để lộ bầu trời xám ngoét và những giọt mưa lơ lửng chưa kịp rơi.
Tôi bước ra khỏi phòng, thấy anh đang đứng ngoài hành lang, gọi điện. Giọng anh trầm đều như mọi khi, nhưng lần này có gì đó lạnh lẽo hơn thường lệ.
“…Ừ, tôi biết rồi. Về sớm. Không có gì đâu.”
Anh ngắt máy, quay vào, bắt gặp ánh mắt tôi.
“Là trợ lý tôi.” Anh nói, giọng khô khốc. “Công việc chất đống.”
Tôi gật đầu, không hỏi thêm.
Anh im lặng một lúc rồi nói:
“Cậu nên về trước. Giữa chúng ta… chuyện tối qua chỉ là nhất thời.”
Tôi đứng chết lặng.
“Anh nói… là gì cơ?”
Tần Lạc quay mặt đi, tránh ánh nhìn của tôi.
“Cậu ôm tôi vì thương hại. Tôi để cậu ôm vì mệt. Vậy thôi.”
Tôi bật cười. Cười như một kẻ tự rạch vết thương của mình ra lần nữa.
“Anh lúc nào cũng giỏi biến cảm xúc thành chuyện tạm thời nhỉ?”
Anh không đáp.
Tôi tiến lại gần, dừng cách anh một bước chân.
“Vậy tối qua là giả? Lúc anh tựa vào tay tôi, cũng là vì mệt?”
“Phải.”
Một câu ngắn gọn. Như nhát dao.
Tôi gật đầu. Cố nuốt thứ gì đó chặn ngang cổ họng.
“Được thôi.”
Tôi bước lùi, lòng trống rỗng đến kỳ lạ. Không giận. Không oán.
Chỉ là, như thể một phần trong tôi – phần từng dũng cảm bước đến gần anh – vừa bị dập tắt.
Tần Lạc không giữ tôi lại.
Tôi cũng không quay đầu.
Nhưng khi xuống tới sảnh, tôi dừng lại trước cửa kính.
Mưa bắt đầu rơi. Nặng hạt.
Tôi không biết tại sao mình lại cười. Một nụ cười đau đến mức không thể rơi nước mắt.
“Không có gì đâu”, anh nói.
Ừ. Chắc thật sự là… không có gì.