Chương 13
- Trang chủ
- [NOVEL ZHIHU] Hồi ký của một kẻ từng ghét anh đến tận xương tủy
- Chương 13 - Lạ thay, thấy thiếu
Tôi quay về thành phố trước.
Căn hộ trống vắng đến mức tiếng mở cửa cũng vang vọng lạ thường.
Mọi thứ vẫn như cũ.
Nhưng chính vì “như cũ”, nên lại thấy lạ.
Tôi pha một tách trà, bật TV lên để lấp vào khoảng trống.
Chương trình chiếu bộ phim tài liệu nào đó, nói về thói quen sinh tồn của chim cánh cụt. Tôi nhìn mà chẳng vào đầu chữ nào.
Thay vào đó, tôi lại nhớ đến dáng người anh đứng ngoài hành lang sáng sớm, ánh mắt lấp lửng giữa quyết đoán và trốn chạy.
Lúc ấy, tôi chỉ ước có thể kéo anh về phía mình — nói rằng: “Anh đừng sợ. Tôi sẽ không đi.”
Nhưng tôi không làm.
Vì tôi cũng sợ.
Sợ nếu mình bước thêm một bước nữa, sẽ lại bị đẩy ra.
Sợ lần này không thể giả vờ mạnh mẽ như những lần trước.
Ở phía bên kia, Tần Lạc cũng không khá hơn.
Trợ lý của anh kể rằng, từ ngày về lại văn phòng, anh trở nên khó ở. Họp thì ít nói, xử lý công việc thì nhanh đến mức đáng sợ, nhưng chẳng ai dám đến gần.
Một chiều, anh ngồi một mình trong văn phòng, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Đó là trang tin nhắn với tôi. Tin cuối cùng vẫn là:
“Được thôi.”
Anh không nhắn thêm. Tôi cũng không.
Chúng tôi như hai kẻ đứng ở hai đầu cây cầu, cả hai đều muốn bước tới… nhưng không ai dám.
Tối hôm đó, anh gọi cho trợ lý, hỏi lịch họp tuần tới.
Rồi đột nhiên nói:
“Huỷ buổi thứ sáu. Tôi có việc.”
“Việc gì ạ?” – Trợ lý hỏi.
Anh thoáng ngập ngừng.
Rồi nói, giọng trầm hẳn:
“Muốn gặp một người.”