Chương 16
- Trang chủ
- [NOVEL ZHIHU] Hồi ký của một kẻ từng ghét anh đến tận xương tủy
- Chương 16 - Học cách yêu
Chúng tôi không bắt đầu lại bằng một nụ hôn.
Cũng không phải một đêm mưa rền vang tiếng tim đập.
Chúng tôi bắt đầu lại… bằng một bữa ăn sáng.
Tần Lạc thức dậy sớm. Có lẽ vì ngủ không quen ở nhà người khác, hoặc vì lần đầu tiên sau nhiều năm, anh ngủ mà không mặc áo sơ mi.
Tôi ra khỏi phòng, thấy anh đang loay hoay với nồi nước sôi.
Nhìn anh gấp mì theo cách người chưa bao giờ bước vào bếp, tôi bật cười.
“Anh định đầu độc ai đấy?” – Tôi hỏi, vươn tay lấy gói gia vị anh vừa bỏ sót.
Anh không cãi, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt có chút bất lực nhưng lại đầy nhẹ nhõm.
“Lâu lắm rồi anh mới thấy mình làm gì đó không vì hiệu suất.”
Tôi ngẩn người.
Thì ra chỉ một gói mì cũng có thể là phép màu với người sống quá lâu trong những cuộc đua.
Chúng tôi ngồi xuống bàn, ăn sáng cùng nhau. Không tiếng nhạc, không ánh nến, chỉ là tiếng gắp mì và vài câu lẩm bẩm “nước hơi nhạt”.
Nhưng tôi thấy mình đang sống. Thật sự.
Cả ngày hôm đó, anh không về.
Không phải vì tôi giữ, mà vì anh không muốn đi.
Anh ngồi đọc sách, tôi làm việc. Đôi khi ánh mắt giao nhau. Không né tránh, không ngại ngùng, cũng không còn căng như dây đàn.
Buổi chiều, trời đổ mưa.
Tôi mang chăn ra ghế sofa, đưa anh.
“Ở lại đi.” – Tôi nói, ngắn gọn.
Anh không đáp, chỉ đón lấy tấm chăn và kéo tôi xuống cùng.
Chúng tôi nằm đó, tay chạm tay, im lặng nhìn trần nhà.
Và lần đầu tiên, tôi nghĩ… có lẽ, yêu một người không cần phải khổ sở đến thế.
Chỉ cần người đó chịu ở lại. Và mình đủ dũng cảm để không đẩy họ ra.