Chương 18
- Trang chủ
- [NOVEL ZHIHU] Hồi ký của một kẻ từng ghét anh đến tận xương tủy
- Chương 18 - Khi yêu là học cách không vô tình
Từ sáng hôm ấy, chúng tôi nói chuyện nhiều hơn.
Không phải chuyện lớn lao, không phải những triết lý về tình yêu hay mấy câu hỏi “anh yêu em đến mức nào”.
Chúng tôi chỉ… kể cho nhau nghe những điều nhỏ nhặt.
Tần Lạc kể về lần đầu đi học mẫu giáo, vì không muốn xa mẹ nên đã lén nhét ảnh bà vào túi áo.
Tôi kể về một lần thi rớt Toán, bị ba mắng đến phát khóc, nhưng vẫn giả bộ “ổn” để giữ thể diện.
Chúng tôi lôi từng mẩu ký ức cũ kỹ ra lau chùi.
Không phải để trách móc quá khứ, mà để nói rằng: “Anh hiểu rồi. Em cũng vậy.”
Có lần anh hỏi tôi:
“Nếu em vẫn ghét anh như ngày xưa, thì mọi chuyện có dễ hơn không?”
Tôi nghĩ một lúc, rồi gật đầu.
“Có. Nhưng sống sẽ lạnh lẽo hơn nhiều.”
Anh cười. Lần đầu tiên sau mấy ngày, nụ cười không gượng gạo.
Chúng tôi vẫn cãi nhau.
Có chứ.
Chuyện nhà, chuyện công việc, chuyện… ai sẽ là người đi đổ rác.
Nhưng lần nào cũng kết thúc bằng một câu:
“Em đang giận, nhưng em không ghét anh.”
“Anh không đồng ý, nhưng anh vẫn ở đây.”
Chúng tôi học được điều đó: Không phải yêu là không tổn thương, mà là tổn thương rồi vẫn muốn chữa cho nhau.
Một lần, tôi làm đổ cà phê lên tài liệu quan trọng của anh.
Tôi quýnh quáng lau, xin lỗi liên tục.
Tần Lạc chỉ cầm khăn, lau cùng tôi, rồi cười:
“Ít ra em làm anh mất tài liệu, chứ không mất chính mình.”
Tôi đứng sững.
Thì ra, chữa lành không phải bằng những hành động to tát, mà bằng sự kiên nhẫn với nhau mỗi ngày.