Chương 4
- Trang chủ
- [NOVEL ZHIHU] Hồi ký của một kẻ từng ghét anh đến tận xương tủy
- Chương 4 - Những lời chưa từng được nói
Ba năm trước, tôi từng rất yêu một người.
Tên cậu ấy là Tần Ngụy.
Em trai của Tần Lạc.
Tần Ngụy không giống anh trai mình. Cậu ấy ấm áp, dịu dàng, và luôn biết cách làm người khác cảm thấy mình quan trọng. Tôi yêu cậu ấy từ những ngày đầu gặp nhau trong một quán cà phê, nơi tôi thường ngồi làm việc và cậu ấy thì đến vì bánh ngọt.
Mọi thứ giữa chúng tôi đều nhẹ nhàng, kín đáo và… vụng về.
Chúng tôi giấu mọi thứ khỏi ánh mắt dư luận, khỏi cả gia đình họ Tần. Cậu ấy từng nói: “Anh tôi sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện này.”
Tôi không hiểu vì sao, cho đến khi gặp Tần Lạc trong một bữa tiệc của giới doanh nghiệp – khi tôi đi bên cạnh Tần Ngụy.
Ánh mắt anh lúc đó như thể tôi vừa chạm vào thứ không nên chạm. Lạnh, khinh bỉ, và đầy mỉa mai.
Sau đó, tôi và Tần Ngụy bắt đầu cãi nhau nhiều hơn. Không phải vì chúng tôi không còn yêu, mà vì áp lực từ bên ngoài bóp nghẹt mọi khoảng thở.
Tôi từng nói chia tay. Không phải vì tôi muốn, mà vì tôi nghĩ… tôi không thể bảo vệ cậu ấy khỏi tất cả.
Tần Ngụy mất chỉ một tuần sau khi tôi nói lời đó. Tai nạn xe. Đêm mưa. Không ai đi cùng.
Tôi không đến đám tang.
Tôi không dám.
Cho đến khi một tuần sau, Tần Lạc đến tìm tôi. Đứng trước cửa nhà tôi, gõ ba tiếng.
Không nói lời nào, anh ném một xấp hình xuống sàn. Hình tôi và Tần Ngụy cãi nhau. Hình tôi rời khỏi quán cà phê, bỏ mặc cậu ấy khóc.
“Cậu có biết nó khóc suốt cả tuần trước khi chết không?” Anh hỏi, giọng khô khốc.
Tôi không trả lời được. Vì lúc đó, tôi cũng đang khóc.
Nhưng anh không bao giờ biết. Không bao giờ muốn biết.
Giờ đây, sau ba năm, khi anh đứng dưới mưa và hỏi tôi “thật ra chuyện năm đó là gì”, tôi chỉ đáp:
“Nếu anh thực sự muốn biết, thì hãy thôi ghét tôi trước đã.”
Vì khi anh còn giữ trong lòng sự thù hận, anh sẽ không bao giờ nghe được sự thật.