Chương 7
- Trang chủ
- [NOVEL ZHIHU] Hồi ký của một kẻ từng ghét anh đến tận xương tủy
- Chương 7 - Kẻ bỏ đi trước
Tần Lạc ngủ say như một đứa trẻ sau cơn sốt. Ánh đèn ngủ hắt nhẹ lên khuôn mặt anh, khiến tôi bất giác nghĩ, có lẽ anh chưa từng được ai dạy cách yếu đuối.
Tôi ngồi ở sofa, trong tay là ly nước nguội từ lâu. Tự dưng, những hình ảnh xưa cũ kéo về – dai dẳng như tiếng mưa đêm.
Hồi còn bé, tôi từng có một gia đình. Bố tôi nghiện rượu, mẹ tôi trầm cảm. Tôi lớn lên trong những tiếng chửi rủa và ly nước vỡ tan trên sàn.
Tôi ước mình có thể kể với Tần Ngụy – rằng tôi yêu cậu ấy không phải vì cậu ấy dịu dàng, mà vì cậu ấy là người đầu tiên không hét vào mặt tôi khi tôi lỡ tay làm vỡ cốc.
Cậu ấy không biết tôi từng ngủ ngoài hành lang cả đêm vì không dám về nhà.
Không biết rằng ngày cậu ấy hẹn tôi ra để nói chuyện nghiêm túc, tôi đã định kể hết – tất cả những nỗi sợ, những ký ức, cả việc tôi chưa bao giờ tin rằng mình xứng đáng có một tình yêu tử tế.
Nhưng rồi tôi lại chọn cách rời đi trước.
Vì tôi sợ. Tôi sợ sẽ làm vấy bẩn ánh sáng của cậu ấy.
Tôi đã để cậu ấy một mình đối diện với mọi áp lực. Tôi đã nghĩ “mình tránh ra sẽ tốt hơn”. Và rồi… cậu ấy biến mất.
“Tôi từng là kẻ bỏ đi trước.” Tôi nói khẽ, không chắc mình đang nói với ai – với chính tôi, hay với người đàn ông đang ngủ cách tôi vài bước chân.
“Tần Ngụy không chết vì anh, cũng không chết vì tôi. Cậu ấy chỉ chết vì chúng ta đều không đủ dũng cảm để giữ lấy nhau.”
Tôi tựa đầu vào ghế. Nước mắt chảy ra lúc nào không rõ.
“Nhưng tôi không muốn bỏ đi nữa.”
Một tiếng động nhẹ phía sau.
Tôi giật mình quay lại, bắt gặp ánh mắt anh. Tần Lạc không còn ngủ nữa. Không biết anh đã nghe được từ đâu.
Anh không nói gì.
Chỉ khẽ kéo tấm chăn lên, vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh mình.
Một hành động nhỏ thôi. Nhưng là lần đầu tiên, tôi cảm thấy anh đang đưa tay ra… về phía tôi.