Chương 9
- Trang chủ
- [NOVEL ZHIHU] Hồi ký của một kẻ từng ghét anh đến tận xương tủy
- Chương 9 - Gần quá rồi
Chuyến công tác kết thúc sớm hơn dự kiến một ngày. Trên đường ra sân bay, trời đổ mưa.
Tôi ngồi ghế phụ, tay nắm điện thoại, mắt nhìn ra cửa kính loang nước. Tần Lạc vẫn lái xe, im lặng như thường lệ, nhưng không hiểu sao bầu không khí trong xe hôm nay lại khác.
Nặng. Nhưng không phải kiểu khó chịu như trước.
Mà là kiểu… khiến tim đập nhanh hơn bình thường.
Khi xe đến khách sạn để lấy hành lý, tôi định xuống trước thì tay tôi chạm vào tay anh. Chỉ một cái chạm nhẹ.
Anh giật tay lại, tôi cũng hơi khựng.
Chúng tôi nhìn nhau một lúc. Không ai nói gì.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra khoảng cách giữa hai chúng tôi – về thể xác – chỉ còn chưa đầy một cánh tay.
Còn khoảng cách trong lòng… thì đã không còn ở hai đầu đối nghịch nữa.
Buổi tối hôm đó, máy bay bị hoãn vì bão. Cả hai quay lại khách sạn, lại ở cùng phòng cũ.
Mưa không ngừng rơi, gió thổi qua cửa kính tạo nên âm thanh rền rĩ. Tôi ngồi trên sofa, xem một bộ phim cũ không rõ nội dung. Tần Lạc thì gọi điện xử lý công việc, giọng trầm trầm nghe chẳng rõ câu nào, nhưng… tôi lại thấy an tâm một cách kỳ lạ.
Khoảng 10 giờ, điện thoại anh đổ chuông. Anh cúp máy nhanh. Lúc tôi nhìn sang, thấy màn hình hiện tên “Bố”.
Anh lặng đi vài giây, rồi bỏ điện thoại xuống bàn, đi thẳng vào phòng tắm.
Tôi không hỏi gì. Nhưng tôi hiểu.
Mỗi người đều có một vết sẹo mà mình không muốn ai chạm vào.
Lúc anh bước ra, tóc vẫn còn ướt, vai áo thấm nước. Nhìn thấy tôi đang cầm khăn, anh dừng lại. Tôi đứng dậy, đi về phía anh.
“Để tôi.”
Tôi lau tóc cho anh.
Tay tôi run nhẹ, nhưng anh không né. Ngược lại, còn nhắm mắt lại như thể… đang thả lỏng hoàn toàn.
Cảm giác ngón tay tôi lướt qua mái tóc ẩm ướt của anh, khoảng cách gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở nhau, tôi bỗng muốn nói điều gì đó.
“Anh Tần…”
“Ừ?”
Tôi ngập ngừng.
“Chúng ta… có thể bắt đầu lại không?”
Anh mở mắt. Nhìn tôi. Rất lâu.
Rồi khẽ hỏi lại:
“Là cậu nói… hay là cậu thấy có lỗi?”
Tôi lặng thinh.
Anh cười. Không phải nụ cười lạnh lùng nữa, mà là kiểu cười khiến người ta không phân biệt được anh đang buồn hay đang mềm lòng.
“Đừng trả lời vội. Tôi không muốn bị thương thêm một lần nữa.”