Chương 31
Chương 31
Bàng Chí Kiệt liếc qua tên Alpha đó, trong mắt hiện lên một tia đắc ý, rồi lập tức giả bộ làm người hoà giải:
“Cậu hiểu lầm rồi, Tống Đào không có bắt nạt tôi. Cậu ấy tính cách xưa nay đã vậy, không phải bắt nạt đâu.”
Từng câu từng chữ đều đổ hết trách nhiệm cho Tống Đào, như thể bao lâu nay hắn luôn là người bị bắt nạt mà vẫn im lặng chịu đựng.
Alpha kia lập tức tiếp lời:
“Cậu đừng sợ hắn, ở đây đông người như này, ai cũng thấy!”
Rồi hắn quay sang nhìn Tống Đào, không quên ném ánh mắt coi thường:
“Cậu nên rời khỏi đây đi. Trường này không chào đón cậu.”
Ánh mắt mọi người bắt đầu thay đổi, có phần chán ghét. Tuy nhiên, cũng có không ít người nhìn chằm chằm Bàng Chí Kiệt — cảm thấy hắn quá “trà xanh”. Nếu mang hắn đi đổ vào hào thành, có lẽ toàn dân đế quốc đều được uống trà miễn phí.
Riêng Ngô Xán Xán, cậu ta vẫn chưa ý thức được mình đang ở giữa tâm bão. Cậu chỉ thấy… trời ơi, Tống Đào thơm quá.
Tống Đào bật cười:
“Bắt nạt?”
Cậu chẳng hề sợ hãi mà đối mặt với Alpha kia:
“Vậy còn cậu, giờ mượn danh chính nghĩa để bắt nạt tôi, trường này do cậu mở chắc?”
Giọng cậu lạnh tanh:
“Cậu là cái thá gì.”
Nói rồi, cậu dựng thẳng ngón giữa, móng tay đen óng ánh lấp lánh. Vô cùng chói mắt.
Alpha tức đỏ mặt bước lên một bước, nhưng Tống Đào lập tức nhấc chân dài vung khỏi xe máy, đứng thẳng dậy — rõ ràng còn cao hơn đối phương cả nửa cái đầu. Cậu rũ mắt nhìn xuống, giọng lạnh lùng:
“Sao? Muốn đánh nhau à?”
Khí thế hoàn toàn không thua kém.
Alpha kia lập tức khựng lại. Đánh nhau với một Omega ư? Mất mặt lắm chứ chẳng chơi. Tiến cũng không được, lùi thì càng kém cỏi. Cả người như đang ngồi trên lưng cọp.
“Đỉnh thiệt! Tôi mê quá trời mê!”
“Đừng mắng hắn! Mắng tôi nè!”
“Ảnh dựng lên đâu phải ngón giữa… là trụ cột tinh thần của tôi á!”
Một nhóm fan cuồng bắt đầu hét rầm trời, không màng đúng sai, chỉ cần “đẹp trai là được tha thứ”.
Bàng Chí Kiệt âm thầm mắng Alpha kia vô dụng, rồi lập tức nhảy ra đóng vai người tốt:
“Thôi đừng cãi nhau nữa. Cảm ơn cậu, nhưng không có chuyện gì đâu.”
Hắn còn quay sang cười với Tống Đào:
“Giờ giáo sư không có ở trường, cậu cũng lâu rồi không đến. Tôi dẫn cậu đi dạo một vòng nhé.”
Tống Đào thật sự thấy khó hiểu, sao trước đây cậu lại không phát hiện Bàng Chí Kiệt là người giả tạo như vậy? Chẳng lẽ tình bạn cũng khiến người ta mù quáng?
“Loại rác như thầy anh đúng là hợp với người như anh đấy. Tôi đến đây là để chuyển nhóm.”
Chuyện này Lưu Côn từng nói với Bàng Chí Kiệt, nên hắn cũng không bất ngờ.
Bàng Chí Kiệt khẽ chau mày:
“Đừng làm loạn nữa. Chuyện cậu từng làm…”
Hắn liếc xung quanh, làm như không muốn kể lại chuyện cũ, nhưng mọi người ở đây ai mà chẳng biết. Với danh xưng “kẻ đạo văn”, dù Tống Đào có giỏi đến đâu, dù giáo sư có bênh vực, thì sinh viên cũng không dễ gì chấp nhận. Ai dám chắc tác phẩm của mình sẽ không bị cậu trộm hay gán cho một vết nhơ nào đó?
Bàng Chí Kiệt giả bộ rưng rưng:
“Tôi biết cậu còn khúc mắc, nhưng tôi sắp tốt nghiệp rồi. Nhịn một chút thì có sao đâu?”
“Thế mà cũng gọi là học trưởng, tính cách cũng tốt dữ ha.”
“Cậy đẹp nên muốn làm gì thì làm hả? Mất mặt tụi Omega quá!”
“Tống Đào à, cậu đừng vào nhóm tụi này, tôi thay mặt mọi người từ chối.”
Một bạn beta đứng dậy tuyên bố như vậy.
Tống Đào suýt nữa bị đám “khỉ” không ai mời lên sân khấu này chọc tức đến bật cười. Đúng là chỉ cần có khán giả là họ liền tranh nhau nhảy ra biểu diễn.
Muốn gây chú ý thì cứ cởi đồ mà chạy vòng quanh đi.
Sợ cơ thể không đủ nổi bật hay gì?
Bạn beta đó còn chắp tay cúi đầu một cái:
“Xin cậu hãy nương tay, cách xa nhóm tụi tôi ra.”
Có người nhận ra cậu ta.
“Ủa, không phải Du Minh học trò của thầy Quách sao? Hồi trước còn giành giải nhất cuộc thi gì đó.”
“Quách lão là nhân vật lớn, ngang hàng với thầy Lưu.”
“Nhưng cả hai vẫn chưa bằng thầy Trương. Ông ấy mới thật sự là báu vật quốc gia.”
Có người hỏi:
“Du Minh, cậu có quyền đại diện cho thầy Quách không vậy?”
Du Minh đẩy gọng kính, nghiêm túc đáp:
“Tôi là học trò chính thức của thầy, cũng là học trưởng trong nhóm. Tôi nghĩ là có thể.”
Giọng nói đầy tự tin và kiêu hãnh.
Ánh mắt mọi người nhìn Tống Đào lại có phần hả hê, một số người thì đồng cảm, còn lại đều đứng trung lập, xem náo nhiệt là chính.
Lúc này, Bàng Chí Kiệt lại chen lên trước:
“Tiểu Đào, cậu cũng nghe rồi đấy. Đừng làm loạn nữa. Ngoài thầy cũ ra, chẳng ai muốn nhận cậu đâu.”
Một giọng nói vang lên, dõng dạc và có khí thế:
“Ai nói cậu ấy không ai muốn? Tôi – Trương Thiên Hành muốn!”
Câu nói vừa vang lên, cả đám sinh viên xôn xao. Ai nấy đều đồng loạt nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Một người đàn ông khoác blouse trắng, tóc hoa râm điểm bạc nhưng dáng đứng vẫn thẳng tắp, dẫn theo một nhóm sinh viên đi vào, khí thế hừng hực.
Đám đông lập tức dạt ra nhường đường.
Trương Thiên Hành là chuyên gia nghiên cứu máy móc hàng đầu khu vực này — kiểu nhân vật “thái sơn bắc đẩu” đúng nghĩa. Năm xưa, vì Tống Đào nghiêng về hướng nghiên cứu tương đồng với Lưu Côn nên mới chọn vào nhóm hắn.
Lúc đó, dù tiếc nuối, thầy Trương vẫn nói: “Hãy nghiên cứu thật tốt. Sau này nếu đổi hướng, có thể hợp tác lại.”
Thầy dùng chữ “hợp tác”, đủ thấy vừa độ lượng vừa tôn trọng học trò.
Giờ thì, sau một vòng luẩn quẩn… họ vẫn trở thành thầy trò.
Có lẽ là cái gọi là… duyên phận định trước.
“Trời ơi, là thầy Trương! Ở khu nghiên cứu này, trước thầy Quách còn chưa có danh, chỉ có thầy Trương. Huống gì học trò của thầy Quách thì càng không so được!”
“Vậy có nghĩa là thầy Trương muốn nhận Tống Đào sao?”
“Diễn đoạn này cũng hay thật chứ!”
“Haha, có người đang thấy ê mặt rồi hả? Nói Tống Đào không ai muốn mà giờ có người ‘thần cấp’ ra mặt nhận luôn.”
Sắc mặt Du Minh tối sầm lại. Trong lòng là một mớ cảm xúc hỗn độn — vừa là sự kính nể dành cho Trương Thiên Hành, vừa là không thể tin nổi chuyện đang xảy ra, lại xen lẫn ganh ghét và phẫn nộ với Tống Đào.
Cậu ta trừng mắt nhìn Tống Đào. Tại sao? Dựa vào cái gì chứ…?
Trương Thiên Hành bước tới gần, mặt mày hồng hào, vỗ vai Tống Đào một cái đầy thân thiết:
“Thầy dẫn các sư huynh, sư tỷ đến đón trò. Chào mừng con quay trở lại.”
Hai tay ông mở rộng, từng chữ từng câu nói ra đều là “trở lại”.
Tống Đào bỗng thấy sống mũi cay xè. Cậu vội vàng ôm chặt lấy Trương Thiên Hành, tranh thủ cúi đầu để giấu đi đôi mắt đỏ hoe, chớp liên tục để nước mắt không rơi xuống.
Rồi cậu buông tay, cúi đầu lễ phép:
“Cảm ơn thầy.”
Sự xuất hiện của Trương Thiên Hành giống như một cái tát giáng thẳng mặt, khiến rất nhiều người, trong đó có cả Du Minh, phút chốc trở thành trò hề.
Bàng Chí Kiệt là người không muốn chấp nhận sự thật này nhất. Hắn nghiến răng chen vào:
“Thầy Trương, thầy có nhầm không ạ? Tống Đào cậu ấy… nhưng mà…”
“Cậu ấy thì sao?”
Giọng Trương Thiên Hành trầm xuống, cắt ngang lời Bàng Chí Kiệt. Hồi đó, khi chuyện của Tống Đào xảy ra, ông đang dẫn nhóm nghiên cứu ra ngoài khảo sát, không kịp trở về kịp thời — đó là điều khiến ông hối hận nhất suốt nhiều năm qua.
Lúc đó, Tống Đào còn chưa chính thức nhập học, Trương Thiên Hành đã từng tìm cậu trò chuyện, muốn kéo về nhóm của mình. Hai người hôm đó nói chuyện nguyên một ngày, vô cùng tâm đầu ý hợp — tiếc rằng gặp nhau quá muộn.
Tống Đào từng cho ông xem một bản thiết kế – dù thô sơ, nhưng tư duy cực kỳ xuất sắc. Đáng tiếc, ý tưởng không thể làm bằng chứng, chỉ có sản phẩm hoàn chỉnh mới đủ sức chứng minh.
Sau đó… cậu ấy biến mất.
May mắn thay, giờ đây cậu đã quay trở lại — và chủ động tìm đến ông.
Có người thì thào:
“Nếu thầy Trương dám nhận cậu ấy, vậy chẳng phải chuyện năm xưa…”
“Ý là các học trò của thầy cũng không phản đối à?”
“Thật sự đỉnh cao đó. Năng lực phải mạnh lắm thì mới khiến người như thầy Trương ra mặt như vậy!”
“Nghe nói hồi đó cậu ấy đoạt giải nhất cuộc thi về kỹ thuật và máy móc cơ mà!”
“Trời ơi, đầu óc cỡ đó! Gương mặt kiểu này! Xin hỏi ông trời có định mở ‘cơ hội’ nào cho bọn tôi không!?”
Bàng Chí Kiệt hiểu rõ thầy Trương không thích mình, nhưng không ngờ ông lại thẳng tay đến mức này. Trong phút chốc, hắn bị dồn đến xấu hổ không chỗ trốn, hình tượng cũng chẳng thể tự mình giữ nổi nữa.
Nhưng rất nhanh, hắn đổi giọng, nặn ra một nụ cười:
“Không sao cả. Em cũng từng nghe thầy mình nói là thầy Trương rất vừa ý Tống Đào. Vậy thì chúc mừng thầy cuối cùng cũng toại nguyện.”
Hắn lại nhìn về phía Tống Đào, cố gắng giữ vẻ hòa nhã:
“Khí sắc của cậu tốt hơn hẳn, nhìn cũng đẹp trai hơn nhiều. Xem ra có người sẽ biết cách dẫn dắt cậu. Thế thì tôi không làm phiền nữa. Có chuyện gì cứ tìm tôi nhé, dù sao tôi cũng là sư huynh của cậu mà.”
Việc trước đó Bàng Chí Kiệt khen Tống Đào “nhìn cũng xinh đẹp hơn” sau khi vừa nhắc đến việc “thầy Trương rất vừa ý”… Trong lời lẽ như thế, thật khó mà không khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Có vài ánh mắt bắt đầu lén đảo qua đảo lại giữa thầy Trương và Tống Đào.
“Khoan, ý câu đó là gì vậy?”
“Ai biết được, chắc chỉ là ý trên mặt chữ thôi?”
“Hừ, ngây thơ vậy mà cũng dám mở miệng.”
Dường như nhận ra bầu không khí đã bắt đầu rối loạn, Bàng Chí Kiệt chuẩn bị nói lời cáo từ.
Nhưng Tống Đào không để hắn đi dễ vậy.
“Ai cho anh đi?”
Bàng Chí Kiệt khựng lại. Vẫn cố duy trì gương mặt hòa nhã, hắn mỉm cười dịu dàng:
“Tiểu Đào, em còn muốn nói gì sao?”
Tống Đào tiến lên một bước, cả người tỏa ra khí thế sắc bén:
“Nãy anh định nói gì về tôi?”
“Tiểu Đào, chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi. Nhìn về phía trước không tốt hơn sao?”
“Phải, chuyện quá khứ thì nên để qua đi…”
Gương mặt Bàng Chí Kiệt vừa mới hé nụ cười nhưng lời tiếp theo của Tống Đào lập tức bóp nghẹt tất cả hy vọng đó:
“…nhưng sự thật thì phải phơi bày ra ánh sáng.”
Đôi mắt mang sắc xám xanh như lóe lên ánh dao sắc bén. Tống Đào cúi xuống, áp sát bên tai Bàng Chí Kiệt, giọng trầm khàn vừa đủ để hai người nghe thấy:
“Ăn cắp thiết kế của tôi, vu oan tôi, đẩy tôi đến mức phải nhảy lầu, làm danh tiếng tôi nát bét, để tôi nằm viện… Bàng Chí Kiệt — anh nghĩ tôi sẽ bỏ qua sao?”
Đồng tử Bàng Chí Kiệt co rút dữ dội.
Khi lời cuối cùng vừa buông xuống, hắn bỗng lùi một bước, rồi ngã phịch xuống đất.
Hắn ôm đầu, xoa rối tóc một cách hoảng loạn, miệng lắp bắp như người mất trí:
“Làm ơn, đừng nói nữa… tôi xin cậu… đừng ép tôi nữa… xin cậu…”
Nước mắt trào ra như suối. Trong mắt mọi người, khoảnh khắc này, Bàng Chí Kiệt thực sự đáng thương đến đau lòng.
Tên Alpha lúc trước lại nhảy ra lần nữa, chắn trước người Bàng Chí Kiệt, lớn tiếng quát Tống Đào:
“Cậu quá đáng rồi đấy! Trước mặt nhiều người như vậy còn dám bắt nạt cậu ấy, ai biết sau lưng cậu còn dám làm những gì!? Cậu không xứng ở lại trường này, tôi sẽ báo cáo lên nhà trường!”
Hắn gào lên đầy phẫn nộ, định xông tới đẩy Tống Đào.
Có người hốt hoảng hét lên.
“Dừng lại!” — Trương Thiên Hành quát lớn.
Tống Đào chỉ khẽ giơ tay, nhẹ như không bắt lấy cổ tay Alpha kia, khiến hắn lập tức khựng lại, không nhúc nhích nổi. Mu bàn tay cậu nổi lên từng đường gân xanh, lực siết mạnh đến mức khiến tay Alpha đỏ ửng cả lên. Đau đến mức mặt mũi người kia méo xệch.
Cả đám học sinh đứng hình, trợn mắt há mồm.
Đây là Omega?!
Quá soái luôn!
Giây phút đó, có biết bao trái tim lỡ nhịp, ánh mắt sáng rực cả một khoảng sân trường.
Bàng Chí Kiệt lại vùng dậy, nhào tới kéo tên Alpha kia ra, tay còn lại đẩy Tống Đào, vừa khóc vừa la lên:
“Cậu cứ nhắm vào tôi đi, đừng làm gì người khác… Cậu bắt nạt tôi còn chưa đủ à? Cậu hại tôi phải nhảy lầu, vu khống tôi trộm tác phẩm… Tôi cứ tưởng cậu đã thay đổi, thật sự tưởng vậy mà…”
Hắn khóc đến run rẩy cả người, như thể đang gào lên từ tận cùng tuyệt vọng. Giống như một vị thánh chịu oan khuất, cam tâm gánh lấy mọi tội lỗi.
Màn diễn quá đỗi hoàn hảo.
Lại thêm một lớp bạn học không rõ đầu đuôi bắt đầu nhỏ to:
“Tống Đào quá đáng rồi…”
“Nhìn Bàng Chí Kiệt kìa, tội ghê…”
Không khí trở nên áp lực.
Nhưng Tống Đào vẫn đứng yên đó.
Cậu đang đợi.
Đợi chính miệng Bàng Chí Kiệt nói ra tất cả sự thật.
Bởi vì trong quá khứ, Bàng Chí Kiệt chỉ từng nói: “Tôi không trộm.”
Chưa bao giờ chính miệng khẳng định rằng Tống Đào đã bôi nhọ mình.
Chuyện cậu ta “bị ép đến mức sống không nổi” cũng chỉ do hắn tự thuật mơ hồ khiến người khác phỏng đoán rằng chính Tống Đào là người ép hắn đến bước đường cùng.
Còn về chuyện “bị ép đi tìm cái chết”, hắn chỉ từng đơn độc kể với một mình Tống Trì Cảnh.
Nhưng hôm nay…
Giữa ban ngày ban mặt.
Trước sự chứng kiến của bao người.
Cậu muốn hắn – Bàng Chí Kiệt chính miệng nói ra hết thảy!
Tống Đào vì quá phấn khích mà tay vẫn siết chặt cổ tay Alpha kia, thậm chí còn vô thức tăng thêm sức lực.
Cậu cần như thế – cần sự căng thẳng, cần sự đối đầu để khiến những kẻ luôn nghĩ mình “đứng ở phía chính nghĩa” bị chấn động.
“Câu nói là tôi bôi nhọ, tôi ăn cắp thiết kế, tôi ép cậu nhảy lầu đúng không?” – Giọng Tống Đào vang lên rõ ràng, rành mạch.
Bàng Chí Kiệt nhìn lướt qua những bạn học đang đồng loạt chỉ trích Tống Đào, trong mắt lóe lên ánh tàn nhẫn.
Giống như hai năm trước.
Hắn từng thắng.
Lần này… vẫn sẽ là như vậy.
Dư luận – chính là lưỡi dao không đẫm máu nhưng đủ sức giết người.
Hắn tin, hắn có thể khiến Tống Đào một lần nữa thất bại dưới lưỡi dao đó.
“Phải! Là như vậy!” – Bàng Chí Kiệt rống lên như được tiếp thêm sức mạnh – “Tống Đào đã bôi nhọ tôi ăn cắp tác phẩm, còn luôn luôn bắt nạt tôi! Cậu ấy ép tôi phải nhảy lầu! Cho tới bây giờ vẫn không buông tha cho tôi!”
Lời hắn vừa dứt, có người lập tức nhào đến định ra tay với Tống Đào, nhưng đã bị học trò của Trương Thiên Hành chặn lại.
Bàng Chí Kiệt nhìn Tống Đào, đáy mắt tràn đầy đắc ý.
Ngươi lại thua rồi.
Nhưng lần này… Tống Đào không tức giận.
Cậu mỉm cười.
Một nụ cười tươi rói như ánh nắng đầu xuân, dịu dàng mà rực rỡ, khiến người ta giật mình.
Rồi — tiếng còi cảnh sát vang lên.
Một nhóm cảnh sát tràn vào, nhanh chóng ổn định trật tự.
Người đội trưởng tiến thẳng đến trước mặt Bàng Chí Kiệt, vừa giơ giấy triệu tập, vừa nghiêm giọng đọc:
【Ngươi bị tình nghi liên quan đến hành vi trộm cắp tác phẩm của công dân Tống Đào, bôi nhọ danh dự của đối phương, thông đồng cùng Lưu Côn để biển thủ ngân sách nghiên cứu – tổng cộng 18 tội danh. Theo điều 62, khoản 2, Bộ hình sự luật Đế quốc, nay tiến hành bắt giữ.】
Một câu đọc dứt, toàn bộ bạn học đứng hình.
Gì cơ? Cảnh sát vừa nói gì?
Bàng Chí Kiệt còn chưa kịp hoàn hồn, đã ăn ngay một cú tát trời giáng.
Một Omega trung niên lao đến, giáng liên hoàn tát vào mặt hắn:
“Đồ tiện nhân! Tôi đối với cậu như vậy mà cậu dám quyến rũ chồng tôi?!”
“Lão Lưu là thầy của cậu! Còn có thể làm ba cậu! Vậy mà cậu ngủ với ông ấy?! Cậu có biết xấu hổ không?!”
“Cậu còn biết xấu hổ không hả?!”
Cảnh sát chưa kịp can, người phụ nữ kia – vợ Lưu Côn đã lao lên vừa đánh vừa xé tóc Bàng Chí Kiệt, quần áo trên người hắn bị lôi rách tơi tả, gương mặt sưng đỏ, miệng bật máu.
Có người nhận ra bà là vợ của Lưu Côn, bạn học phía sau há hốc mồm đến mức cằm suýt rớt xuống đất.
Bàng Chí Kiệt nằm sóng soài, không kịp phản kháng, toàn thân rơi vào trạng thái hoảng loạn:
Xong rồi… Toàn bộ xong rồi…
Mà cơn cuồng nộ vẫn chưa dừng lại.
Vợ Lưu Côn sau khi đánh mỏi tay, liền mở chiếc túi xách, rút ra một xấp giấy A4 dày cộp.
Bà giơ cao lên, quát:
【Tất cả mọi người nhìn đi! Xem hắn không biết xấu hổ đến mức nào!】
【Mọi người tự xem đi! Tôi có oan uổng cho hắn không?!】
Xấp ảnh rơi như tuyết, bay lả tả khắp sân trường.
Mỗi tờ là ảnh chụp Bàng Chí Kiệt và Lưu Côn đang… thân mật quá mức.
Chỉ một thoáng nhìn, nhiều người đã nôn khan tại chỗ.
Bàng Chí Kiệt phát cuồng, hét lên:
“Đừng xem! Không được xem!”
Hắn lao ra nhặt từng tờ, lảo đảo như con thú bị thương, nhưng càng nhặt thì lòng càng hoảng.
Giấy có thể nhặt…
…nhưng lương tâm?
Sạch kiểu gì đây?
Cảnh sát tiến lên, khóa tay hắn lại.
Tiếng “tách” vang lên khi vòng tay bạc siết chặt.
Lúc đó, hắn mới hoàn toàn câm lặng.
Chỉ còn đôi mắt thất thần nhìn cổ tay mình – đời hắn… thật sự đã kết thúc.
Cảnh sát áp giải hắn đi.
Lúc đi ngang qua Tống Đào, cậu khẽ nói:
“Ảnh sẽ gửi về quê nhà anh. Không cần cảm ơn tôi.”
Tống Đào luôn như thế — có thù, nhất định phải trả.
Bàng Chí Kiệt quay đầu nhìn cậu, ánh mắt như thể đang đối mặt với ác quỷ.
Hắn rống lên, tuyệt vọng gào:
“Là cậu hại tôi! Là cậu hại tôi! Tống Đào!!!”
Tống Đào chỉ chớp mắt.
Vô tội như một chú nai:
【Tôi làm gì? Tôi có làm gì đâu?
Là cảnh sát bắt anh.
Là bà Lưu vạch mặt anh.
Tôi… chỉ là một người bị hại cách đây không lâu thôi.】
Xe cảnh sát đưa Bàng Chí Kiệt gào khóc đến xé họng rời khỏi.
Các giáo viên và nhân viên an ninh đến, vội vàng gom hết những tờ ảnh đang rơi đầy đất.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, đảo chiều quá mạnh, khiến đầu óc tất cả mọi người trở nên hỗn loạn.
Cuối cùng, tất cả ánh mắt đều dừng lại trên một người — Tống Đào.
Cậu đứng đó, thân thể thẳng tắp, hướng về phía mặt trời, nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy…
Lại khiến không ít người cay mắt.
Hai năm.
Cậu ấy cuối cùng cũng rửa được oan ức.
Một thanh niên đáng lẽ nên tỏa sáng, lại từng bị chôn vùi bởi những hạt bụi dơ bẩn.
Nhưng hôm nay…
Cậu ấy đã đứng dậy, ngẩng cao đầu.