Chương 32
Chương 32
Cổng trường vẫn còn chút hỗn loạn, bụi mù lắng dần xuống mặt đất.
Alpha ban nãy còn dậm chân nhảy nhót khí thế, giờ chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống cho đỡ xấu hổ. Cậu ta nắm chặt nắm tay, vừa thẹn vừa hận – hối không kịp.
Đáng lẽ nên đứng về phía vợ của Lưu Côn, đánh cho Bàng Chí Kiệt hai cú!
Tất cả là tại hắn, hại mình mất mặt trước bao người!
Khi ánh mắt Tống Đào dừng lại trên người cậu ta, Alpha kia liền cảm giác như có điện giật, buộc phải đối mặt.
Hơn nữa, bạn học xung quanh đều đang nhìn.
Cậu ta đành phải cắn răng lên tiếng:
“Là tôi… là tôi bị Bàng Chí Kiệt mê hoặc.”
Mở miệng đã là trốn tránh trách nhiệm.
Ngay sau đó còn cố gắng biện minh:
“Tôi… tôi cũng chỉ là muốn đứng về phía chính nghĩa thôi…”
Tống Đào lạnh nhạt liếc qua:
“Chính nghĩa thật sự hay chỉ là mù quáng, trong lòng cậu rõ hơn ai hết.
Tóm lại, thứ cậu cần làm bây giờ không phải là giải thích với tôi, mà là — xin lỗi.”
Cậu chẳng có chút lòng bao dung nào.
Dựa vào đâu mà tha thứ?
Lúc trước, người ta nói ra lời tổn thương dễ như trở bàn tay.
Bây giờ? Xin lỗi à?
Alpha kia mặt tái mét, cứng đờ nhả ra từng chữ:
“Xin lỗi… Là tôi hiểu lầm cậu…”
Cậu ta chờ Tống Đào sẽ cười, sẽ bảo “không sao”, hoặc ít nhất là cho chút bậc thang để xuống.
Tống Đào cười khẩy, nhếch môi:
“Tôi không tiếp nhận lời xin lỗi đó.”
Alpha: “!”
Tống Đào giơ ngón giữa, khí chất lạnh lùng mà ngông cuồng:
“Ngu xuẩn.”
Dứt lời, không hề để ý đến Alpha suýt tức đến phát nổ, cậu xoay người đi thẳng tới chỗ Trương Thiên Hành, mặt mày lập tức ôn hòa lại, nghiêm túc cúi đầu:
“Cảm ơn anh.”
Cậu cúi chào thật sâu.
Từ sau khi Bàng Chí Kiệt mặt dày đến tận nhà cậu, Tống Đào đã nghiêm túc suy nghĩ về mọi chuyện.
Cậu biết mình cần quay lại trường học.
Nhưng cậu không thể trở về với danh tiếng xấu chưa được rửa sạch.
Và cậu cũng tuyệt đối không thể tiếp tục bám theo Lưu Côn.
Vậy nên cậu đánh liều liên lạc với Trương Thiên Hành.
May mắn là — người ấy tin tưởng cậu.
Nguyện ý nhận cậu làm đồ đệ.
Mới có được cục diện hôm nay, mới có người ra mặt cho cậu trước ánh mắt cả trường.
Trương Thiên Hành vỗ vai Tống Đào, cười hiền:
“Chắc hôm nay cũng mệt rồi. Em có thể nghỉ một ngày, mai hãy đến làm thủ tục nhập học.
Tránh đi đầu sóng ngọn gió một chút.”
Ông đảo mắt nhìn đám học sinh vẫn còn túm tụm hóng chuyện bên kia.
“Cảm ơn thầy.”
Khi rời khỏi trường, Tống Đào cố ý đi ngang qua Du Minh – kẻ từng hăng hái nói rằng “sư môn sẽ không nhận lại cậu”.
Bây giờ, kẻ đó lại chẳng có mặt mũi nào nhìn thẳng cậu nữa.
Tống Đào lướt qua, cười nhẹ:
“Ây da, hình như có người hiểu nhầm chuyện đó ai muốn ai không muốn thì phải?
Rốt cuộc là ai muốn vào mà không được đây?”
Du Minh siết chặt nắm tay, nghẹn họng không phản bác nổi một chữ.
Tống Đào, từ trước đến nay — có thù, nhất định phải trả.
—
Cậu rời trường, vòng qua vài con phố, tới một quán cà phê yên tĩnh ở khá xa cổng.
Vừa đẩy cửa vào, ánh mắt màu xanh xám đảo một vòng, lập tức bắt được một gương mặt quen thuộc.
Ngồi ở góc trong là vợ của Lưu Côn — Ngô Sảng.
Cô đang bình thản nhấm nháp cà phê, nhìn thấy Tống Đào thì khẽ gật đầu.
Cậu bước tới, ngồi đối diện.
Hai người nhìn nhau, cùng bật cười.
Ngô Sảng nói:
“Cảm ơn em vì đã đưa chứng cứ.”
Chứng cứ cô nhắc đến chính là những tài liệu ngoại tình giữa Lưu Côn và Bàng Chí Kiệt — do chính Tống Đào điều tra ra sau khi nghe Lưu Côn tự thú.
Cậu đã đóng gói, chuyển toàn bộ cho Ngô Sảng – người nhiều năm nay là nạn nhân của bạo lực gia đình.
Cả hai còn hẹn nhau sẵn thời gian hành động.
Trong lúc Tống Đào đang cùng Bàng Chí Kiệt diễn ở cổng trường, Ngô Sảng vẫn luôn đứng ở nơi xa quan sát.
Chờ đúng thời điểm cảnh sát vào cuộc, cô mới bước ra — giáng cú chí mạng sau cùng.
“Chúc mừng em. Cuối cùng cũng thoát khỏi khổ ải.”
Tống Đào nâng ly, cụng nhẹ vào cốc cà phê của cô:
“Cảm ơn chị.”
Lưu Côn với ngần ấy tội danh, cuối cùng cũng bị xử cùng lúc. Ngô Sảng muốn ly hôn thì giờ chẳng còn bị gia đình ngăn cản nữa. Trước kia, Lưu Côn từng là đạo sư danh tiếng tại học viện số một của đế quốc, sự nghiệp rạng rỡ, quyền uy ngất trời. Nhưng giờ, hắn chỉ là một tội phạm, một kẻ sát nhân bị bắt giam.
Hôm nay là một ngày trọn vẹn và rực rỡ thắng lợi.
Vốn dĩ Tống Đào cũng sẽ bị cảnh sát triệu tập đến phối hợp điều tra, nhưng có người từ cấp trên lên tiếng nên cậu được miễn.
Tần Tranh bận rộn cả ngày mới quay về nơi ở – một căn hộ rộng rãi ở khu trung tâm, hơn hai trăm mét vuông. Vì trong phòng gần như không có đồ đạc gì đáng kể, kể cả bàn trà cũng không đặt, nên không gian trông khá trống trải.
Anh rửa mặt xong thì khoác đại một chiếc áo choàng lụa đen, tâm trạng khá thư thả. Lớp vải mềm mượt như làn nước đêm, dưới ánh sáng từ cửa sổ hắt vào lại phản chiếu ánh sắc khác nhau trên cơ thể anh.
Tóc vẫn còn nhỏ giọt nước, anh để xõa không buộc, trông trẻ ra đến vài tuổi so với kiểu tóc thường ngày gọn gàng ba bảy chia ngôi.
Tần Tranh liếc về phía quầy bếp. Trên đó chỉ còn duy nhất một chai rượu.
Không, nói chính xác thì, chai rượu đó cũng chẳng đầy – chỉ hơn nửa bình một chút.
Nếu lấy ra uống thì coi như chính thức trượt dài. Anh biết rõ điều đó, nên cứ chần chừ không động vào, cố gắng phân tán sự chú ý bằng việc khác, mở lại kế hoạch dự án trên trạm không gian.
Lần trước người bên đế đô đến, cả năm bên cùng gặp mặt rồi, nhưng vẫn chưa quyết định giao hạng mục này cho ai. Họ chỉ nói rằng kế hoạch và phương án thiết kế từ phía các bên đều còn nhiều vấn đề, cần sửa chữa lại dựa trên tiêu chuẩn bên đế quốc.
Trên tay anh hiện giờ là bản thứ mười được gửi lên.
Tần Tranh chống trán, day day mày rậm. Điều khiến anh không hài lòng nhất là việc có tận mười bản được nộp – nghĩa là cả mười bản đều dễ dàng bị thay thế, chẳng có cái nào nổi bật ngay từ cái nhìn đầu tiên, thiếu tính đặc sắc, tính hấp dẫn, hay ưu tú nổi bật.
Thật khiến người ta bực mình.
Đây là hạng mục lớn nhất anh tiếp nhận kể từ khi tiếp quản từ nhà họ Tần. Dù anh đã ngồi vào vị trí chủ đạo, nhưng vẫn chưa đủ vững vàng. Anh cần hạng mục này. Chỉ cần nắm được nó, từ nay về sau ai trong Tần gia dám cản trở anh chính là chống lại cả gia tộc.
Nhức đầu thật.
Anh tắt quang não, ngửa đầu dựa vào lưng ghế. Về mảng thiết kế trạm không gian này, anh hoàn toàn mù tịt. Chuyên ngành anh học là kinh tế và quản lý, giỏi nhất là đàm phán và điều khiển lòng người, chứ kỹ thuật hay máy móc thì chẳng hứng thú gì. Anh chỉ có thể nhìn phần giới thiệu và mô tả trong bản vẽ để phán đoán phương án nào tốt.
Nhưng liệu phần mô tả đó có nói phóng đại không, có đủ chính xác không thì khó mà nói được.
Nếu tìm một chuyên gia trong ngành để nhờ xem giúp, lại sợ lộ bí mật thiết kế. Dù sao bây giờ cả năm bên đều đang giám sát lẫn nhau, chút chiêu trò mờ ám cũng có thể bị lợi dụng.
Khó thật.
Chẳng lẽ giờ phải quay về học lại chuyên ngành thiết kế?
Bực bội khiến người như bốc hỏa, anh cần chút hơi nước để giải nhiệt. Ánh mắt anh bất giác liếc về phía chai rượu, cổ họng cũng bất giác khẽ giật.
Tần Tranh ghét cái cảm giác khao khát như thế này, ghét cái cách bản thân dễ dàng sa ngã như vậy.
Anh không nên là người như thế.
Mẹ kiếp cái giống mị ma này! Lại lần nữa nhắm mắt lại, sau lưng liền có giác và đuôi cùng bung ra, giữ hình thái mị ma sẽ giúp cơ thể nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Tống Đào.
Vừa nhắm mắt, khuôn mặt Tống Đào liền hiện lên trong đầu anh. Đến cả cậu cũng có thể cưỡi đầu anh, mà còn là cưỡi thật. Cái đồ chó vô lương tâm, muốn thì đến – có được rồi thì bỏ chạy. Ngay cả một câu cảm ơn với ba anh cũng không có.
Lần sau gặp, nhất định phải đánh cho cậu một trận ra trò.
Còn bên kia, Tống Đào đang cùng Tô Hà và Ngụy Tư Kỳ vui chơi hết mình. Ba người ở trong phòng, ánh đèn nhấp nháy đủ màu, âm nhạc ầm ĩ, năm chàng Alpha và Beta cao to vạm vỡ đang lắc lư thân hình trên sàn, mỗi lúc chuyển động lại để lộ cơ bụng rắn chắc dưới lớp áo.
Tống Đào thực sự nhập tâm, hò hét theo tiếng nhạc. Dù trong lòng vẫn thấy cơ bụng đám Alpha kia chẳng bì được với Tần Tranh, nhưng chơi cho vui thì cũng chẳng cần so đo. Không khí là chính, cậu không phải kiểu người cứng nhắc.
Cậu càng cổ vũ, nhóm nam mô càng nhún nhảy hăng hơn.
Tô Hà bị kéo vào cũng đỏ mặt hét ầm lên.
Một Alpha tiến tới trước mặt Tô Hà, nắm lấy cổ tay nhỏ hơn mình một vòng, từ từ đưa tay cậu ấy đặt lên cơ bụng của mình.
Tô Hà quay sang nhìn Tống Đào với vẻ hào hứng, Tống Đào gật đầu cổ vũ. Tuy từng trải nhưng bản thân chưa từng chơi mấy trò kiểu này bao giờ, nên lần đầu ra tay cũng khiến cậu mở to mắt kinh ngạc.
Cơ bụng xịn thật!
Cậu sẵn sàng sờ cả đời!
Alpha kia còn cố tình múa thêm vài động tác, Tô Hà phấn khích đến mức chẳng biết phản ứng sao cho đúng, chỉ biết hét toáng lên, khoé miệng cười không dừng được.