Chương 34
Chương 34
Tần Tranh lúc này cũng chỉ khoác độc một chiếc áo ngủ. Tống Đào vừa nhào lên, thiếu chút nữa thì “giao lưu thân mật” với Tiểu Tần luôn. Cậu cuối cùng cũng ý thức được rốt cuộc Tần Tranh định “cho mình ăn” cái gì. Vừa ngượng vừa tức, còn buồn cười.
Tên này thật sự là… mặt dày vô sỉ.
“Má nó!”
Tống Đào chửi khẽ một tiếng, cố gắng vặn người tránh né cái thứ rất có “trọng lượng” kia. Cậu không đời nào chịu cúi đầu phục vụ một Alpha đâu, giỡn à? Cậu là kiểu chỉ biết hưởng thụ, không làm dịch vụ!
Hồi nhỏ thì khác. Hồi nhỏ cái gì cũng nhỏ, nhớ có lần vì nghịch dại, cậu cắn trúng “Tiểu Tần”, suýt tí là khiến Tần Tranh thành… thái giám.
Tống Đào nheo mắt lại. Cậu nghi ngờ lắm, nhìn sơ qua thấy hình như đúng chỗ ấy còn có một vết sẹo.
Ngay lúc cậu đang suy nghĩ miên man thì bàn tay to của Tần Tranh đã ấn lên đầu cậu, thô bạo ép xuống.
Tình huống gấp gáp không cho cậu cơ hội phản kháng, mọi thứ xảy ra trong tích tắc. Sắp chạm mặt với “sự thật” đến nơi, Tống Đào không còn cách nào khác, buộc phải tung chiêu sát thủ.
“Ca… ca ~”
Một tiếng mềm nhũn, ẻo lả, gọi đến là đi vào lòng người, ngọt lịm như đường.
Bàn tay vốn đang mạnh mẽ ấn đầu cậu bỗng thả lỏng. Nắm bắt thời cơ, Tống Đào lập tức bật người thoát ra, kéo giãn khoảng cách an toàn với Tần Tranh, cười toe nhìn đối phương đang đơ mặt vì bị gọi một tiếng “ca ca”.
Chiêu này là đòn đặc biệt cậu để dành đã lâu.
Hồi nhỏ, Tống Đào mơ hồ cảm nhận được, Tần Tranh dù có ghét bỏ, dù có la mắng, dù làm ra vẻ không ưa gì tiếng “ca ca” từ miệng cậu, nhưng lại không cho phép cậu gọi người khác là ca ca. Tên này với cái danh xưng “anh trai” có tính độc chiếm cực mạnh, chiếm hữu y như bản năng.
Từ lúc gặp lại đến nay, Tống Đào vẫn chưa từng gọi một tiếng ca ca nào với anh. Cậu giữ chiêu này để dùng lúc nguy cấp, như khi gây họa trời giáng khiến Tần Tranh muốn đập chết mình chẳng hạn.
Dùng vào tình huống nãy hơi phí thật, nhưng biết sao được, nguy cơ vừa rồi là thật sự quá căng.
Ngoài dự đoán, Tần Tranh vẫn phản ứng y như xưa. Càng nghĩ lại càng thấy ghê, bị “em trai” mình gọi một tiếng ngọt xớt ngay trong lúc chuẩn bị làm chuyện cấm kỵ, có phải càng khiến người ta phấn khích không?
Ca ca này thật sự định ấn đầu em trai mình, làm cái việc… khó nói kia.
Đạo đức đâu rồi? Luân lý đâu rồi?
Biểu cảm Tần Tranh sượng trân, một tiếng “ca ca” thôi mà khiến cả người cạn pin.
Đúng là chơi ăn gian.
Thằng nhóc này rõ ràng cố ý gọi như vậy để lật ngược tình thế.
“Anh làm sao có thể đối xử với em như vậy được chứ? Ca ca, em thật sự thất vọng vì anh đó nha~”
Tống Đào rung đùi đắc ý, hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
Tần Tranh lạnh mặt, kéo vạt áo choàng xuống che chắn lại, hoàn toàn mất hứng. Cái tâm tư “báo thù” vừa rồi cũng tan biến, có làm thì cũng phải đợi khi nào mình đủ sức mà “ngẩng đầu” đã, giờ chẳng buồn nữa.
Anh rút ra một điếu thuốc, bật lửa. Hương trà nhẹ nhàng tỏa ra theo làn khói, lượn lờ trong không khí.
Tần Tranh hừ lạnh, ánh mắt tràn đầy ghét bỏ:
“Biến khỏi tầm mắt tôi.”
Tống Đào lập tức “ngoan ngoãn” biến mất khỏi tầm mắt anh, chạy thẳng vào phòng ngủ, nhảy vèo lên giường, quấn chăn thành một ổ, hai chân thon dài giơ cao đắc ý, cổ chân vẫn còn vương sợi ruy băng đỏ rực làm điểm nhấn.
Nói cho cùng, muốn dắt mũi Tần Tranh cũng đơn giản như trêu mèo dắt chó.
Tống Đào khúc khích cười, mở thiết bị đặt lại đơn hàng cơm hộp.
Trong lúc chờ đồ ăn, cậu nằm dài trên giường, bắt đầu tua lại mớ drama ban nãy trong đầu.
Đầu tiên là phải loại trừ khả năng Tần Tranh có hứng thú tình cảm quá đà với mình. Không đời nào! Hai người bọn họ tuyệt đối không thể có cái gọi là “mập mờ”. Đừng nói chi là từng là anh em kết nghĩa, suốt năm năm trời còn đánh nhau sứt đầu mẻ trán, biết rõ bao nhiêu bí mật xấu xí của nhau.
Làm sao mà thích nổi một người từng thấy mình chật vật đến thế?
Với một người mạnh mẽ cố chấp như Tần Tranh, chuyện đó lại càng không thể.
Nên lý do duy nhất khiến anh cư xử vậy… chính là muốn ăn miếng trả miếng! Cậu từng bắt anh phục vụ, nên giờ anh cũng muốn được “đáp trả”. Ha!
Tống Đào nằm dang tay dang chân hình chữ đại trên chiếc giường siêu to siêu êm, ngẫm lại thì… cậu không phải không thể “phục vụ” một Alpha. Lúc hứng lên thì việc gì chẳng làm được? Đôi bên đều thoải mái là được.
Thậm chí 69 còn có vẻ rất đáng thử.
Nhưng – tuyệt. Đối. Không. Phải. Với. Tần. Tranh!
Cậu muốn treo anh đói. Muốn khiến anh cứ nhớ mãi chuyện này, tức điên, bức bối, nhưng không bao giờ chiếm được lợi. Thế mới vui chứ!
“Leng keng——”
Tiếng chuông cửa vang lên. Ngoài cửa, giọng Quản Tứ vọng vào:
“Tiên sinh, cơm hộp tới rồi.”
Tần Tranh nhướng mày: Lại nữa?
Một cái bóng vụt qua phòng, là Tống Đào phóng tới cửa, vừa chạy vừa hét:
“Lần này đừng có hòng cướp cơm của tôi!”
Nhìn thấy cậu bọc mỗi khăn tắm ở eo mà định mở cửa, Tần Tranh suýt nổi trận lôi đình. Anh chụp ngay cái gối tựa ném thẳng về phía cậu, nghiến răng gằn từng chữ:
“Cậu có nhớ mình là Omega không đấy?!”
Tống Đào nhận gối, dừng chân, quay đầu lại làm bộ vô tội:
“Tôi làm sao~?”
Tần Tranh đứng dậy, gằn giọng:
“Quay về thay đồ cho đàng hoàng!”
Nói xong anh sải bước ra mở cửa, cả người mang theo sát khí.
Tống Đào “vâng~” một tiếng, lủi vào phòng thay đồ. Cậu không quên nũng nịu:
“Anh lấy giúp tôi cơm hộp nha~ Tôi đói sắp chết rồi. Ăn xong là ngủ ngay, sáng mai còn phải đến trường học nữa. Tội nghiệp tôi ghê, đau lòng em đi, ca ca đại nhân~”
Tần Tranh nghiến răng: cái miệng thối kia làm sao mà lắm lời thế không biết?!
Anh mở cửa. Quản Tứ cúi đầu, đưa túi đồ ăn lên, không hề nhìn vào trong.
Tần Tranh đưa tay ra nhận, gật đầu một cái. Quản Tứ lập tức quay lưng rời đi, biến mất nơi hành lang.
Tống Đào vừa thay xong bộ đồ đen đơn giản – áo phông rộng, quần đùi ngang gối – là chạy thẳng ra bếp.
“Anh ăn với tôi đi, tôi đặt hai phần.”
Tần Tranh hừ lạnh:
“Tôi không ăn đồ vớ vẩn.”
“Tưởng anh là đồ vớ vẩn đấy.”
Cả hai vừa nhìn nhau một cái đã bốc hỏa, nhưng lần này người thua là Tần Tranh. Cậu nhóc đói bụng mà, cơm hộp vừa mở ra mùi đã thơm lừng, ăn uống no nê mà trông như mèo được cưng. Tống Đào năm nay mới 22, đúng tuổi khỏe mạnh, ăn được, ngủ được, cười nói suốt ngày.
Tần Tranh hít mũi, đúng là mùi đồ ăn hấp dẫn thật. Nhưng anh vẫn không nhúc nhích.
“Tùy anh, không ăn thì tôi ăn hết.”
Trong lòng Tần Tranh chửi thầm một tiếng: Heo.
Tống Đào quả nhiên ăn sạch sành sanh hai phần, bụng no căng. Sau khi rửa mặt xong, cậu lăn quay lên giường ngủ.
Ngày mai có tiết 8 giờ sáng.
Thứ ác mộng lớn nhất trên đời.
Tần Tranh xem xong phim, quay về phòng thì thấy Omega đang ngủ say trên giường mình, trông như một chú mèo nhỏ, nằm nghiêng vắt chân, ống quần đùi kéo cao, để lộ làn da trắng và hõm eo mềm mịn, xinh đến chói mắt.
Anh lẩm bẩm:
“Sao cậu lại cao hơn tôi chứ…”
Thật ra anh cố ý đợi Tống Đào ngủ rồi mới quay lại. Chỉ là… muốn phá giấc ngủ của cậu thôi. Cái kiểu đó rất khó chịu nhưng cũng rất khó cưỡng. Thế là anh giơ chân đá nhẹ vào mông Tống Đào:
“Lăn xuống giường tôi. Cút ra khỏi phòng tôi.”
Tống Đào lăn. Lăn nửa vòng, rồi bất ngờ vòng tay ôm lấy chân anh, mắt không thèm mở, miệng lẩm bẩm:
“Đừng nháo mà…”
Tần Tranh giật chân ra, đạp một cái vào ngực cậu. Ai thèm chơi với cậu?
Bọn họ từng ngủ chung, không chỉ một lần. Mỗi lần ôm cậu trong tay, cảm giác thật sự rất dễ chịu. Ấm áp, mềm mại, thở phập phồng như mùi hương ru ngủ, dễ chịu hơn cả gối ôm đắt tiền nhất thế giới.
Mấy tuần nay anh mất ngủ triền miên, cả vì dị năng mị ma vừa thức tỉnh, cả vì chuyện ở trạm không gian. Quầng thâm dưới mắt rõ rệt.
Nếu đã không làm gì, thì nằm ngủ chung cũng chẳng có gì phải kiêng dè.
Dù sao, đây vốn là giường của anh.
Tần Tranh đi rửa mặt, quay lại giường, nằm xuống bên cạnh. Vừa kéo chăn lên người, cậu nhóc kia như có radar, trở mình lăn qua ôm lấy anh.
Cũng giống hồi nhỏ, cơ thể nóng như lò sưởi mini, thật ra chẳng hợp để ôm ngủ vào mùa hè. Nhưng bị hơi ấm từ người kia phả sang, Tần Tranh liền cảm thấy mí mắt nặng trĩu. Anh không đẩy cậu ra, để mặc đối phương leo lên người, dùng cánh tay anh làm gối. Chuyện này đúng là chẳng khác hồi còn nhỏ, lúc ngủ thì chỉ hận không thể dán chặt cả người vào, quấn riết lấy nhau không chừa lấy một khe hở.
Tần Tranh chẳng buồn chú ý đến Tống Đào nữa, mới ba phút đã lăn ra ngủ.
Tầng bình đại yên tĩnh trở lại, trong phòng ngủ chỉ còn tiếng thở nhẹ đều đều. Hai người ôm nhau khắng khít, nhìn qua cứ như tình cảm nhất trần đời. Chẳng rõ có phải trúng bùa phép gì không mà đột nhiên giác và đuôi của Tần Tranh hiện ra, rơi vào giấc ngủ sâu, anh vô thức thả lỏng bản thân, để lộ hình thái thoải mái nhất.
Cả đêm không có động tĩnh gì.
Mùa hè hửng sáng sớm, khoảng 6 giờ, trong phòng đã vang lên tiếng chùn chụt chùn chụt khe khẽ.
Hai người vẫn chưa tỉnh, chỉ là tư thế ngủ có thay đổi một chút. Tống Đào hoàn toàn ôm lấy đầu Tần Tranh, miệng đang ngậm lấy một cái giác trên trán anh mà mút mút liên tục.
Cậu vẫn nhắm mắt, trông vẫn còn đang ngủ, cứ như một đứa nhỏ đang ngậm núm giả trong mơ, mút vừa nhiệt tình lại vừa có lực. Cái giác vốn trơn mịn vì thế mà ướt đẫm nước miếng.
Tần Tranh khẽ động mí mắt, con ngươi đảo qua đảo lại dưới hàng mi khép hờ. Vừa hé miệng, một tiếng rên khẽ bất ngờ bật ra.
Anh lập tức mở mắt, nhận ra tình cảnh hiện tại thì mạnh tay đẩy Tống Đào ra. Cậu lăn thẳng xuống giường, ngã cái “bịch”.
“Ai da!” – Một cái đầu đầy oán khí lập tức thò lên từ mép giường, Tống Đào trừng mắt nhìn Tần Tranh:
“Anh đẩy tôi!”
“Đây là giường tôi.”
“Tôi chiếm trước, tôi ngủ trước, nên là giường của tôi!”
Tần Tranh rút giác và đuôi lại, giơ tay chỉ về phía cửa:
“Ra ngoài.”
Tống Đào tất nhiên không chịu nghe, chống tay lên mép giường, bật người lao tới:
“Gâu, gâu gâu, gâu gâu ——”
Tần Tranh sững người vì tiếng chó sủa bất thình lình, cậu thì đã nhào lên người anh như một con chó con. Nhưng với chiều cao của cậu, đó rõ ràng là một đại cẩu hạng nặng. Mặc dù nuôi mèo, nhưng tiếng chó sủa thì học giống y hệt, còn vui vẻ dùng đầu dụi tới dụi lui, cọ tới cọ lui lên mặt Tần Tranh.
Tóc mềm xõa xuống phủ vào mặt anh, ngứa ngáy.
Tần Tranh đẩy đầu cậu ra:
“Sáng sớm đừng có nổi điên.”
“Gâu gâu gâu gâu gâu ——”
Tống Đào vung tay giả làm móng cẩu, lay lay người Tần Tranh, còn định cắn nữa chứ.
Vì cậu đột nhiên hóa cẩu mà sáng sớm hôm ấy Tần Tranh cũng buộc phải theo, hai người vật lộn náo loạn trên giường, lăn qua lộn lại, không dứt.
“Cậu có nghe hiểu tiếng người không đấy?”
“Gâu gâu gâu gâu ——”
Tống Đào vừa sủa vừa nhịn không được bật cười. Cậu cảm thấy mình có hơi… ngớ ngẩn, nhưng mà vui cực kỳ. Chuyện cậu yêu thích nhất chính là luyện quyền anh và võ thuật, để bản thân không bị Tần Tranh áp chế. Như vậy cậu có thể ngang ngửa lăn lộn với anh.
“Tống Đào!”
Tần Tranh lại bị cậu đè xuống.
“Gâu gâu gâu gâu ——”
Tống Đào nghĩ bụng: Tần Tranh đúng là đồ ngốc. Đến giờ còn chưa hiểu luật trò chơi này, phải học cách sủa mới giao tiếp được, anh lại cứ bướng làm gì.
Nhưng Tần Tranh không như cậu mong muốn. Anh chỉ mở quang não xem giờ:
“Bây giờ là bảy giờ hai mươi. Từ đây đến trường cậu mất ba mươi phút, thời gian không còn nhiều đâu.”
Nghe tới chuyện phải đến lớp lúc tám giờ sáng, Tống Đào tru lên một tiếng dài như sói:
“Oaaaao ——”
Cậu lập tức quay đầu nhảy xuống giường, còn đạp trúng chân Tần Tranh một cái, vội vã chạy vào phòng vệ sinh:
“Anh không nói sớm!”
Tần Tranh: ……