Chương 12
Chương 12
Người cất tiếng là Clay—kẻ luôn lườm tôi đầy hằn học và từng nhổ nước bọt vào chân tôi sau một cú va vai nhẹ.
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía anh ta. Chủ rạp ra hiệu, như thể bảo: “Cứ nói đi.”
Đôi mắt Clay quét quanh như loài linh cẩu tìm con mồi, rồi dừng lại ở Sixx. Kỳ lạ thay, hắn khẽ cười khúc khích.
…Khoan đã, hắn vừa cười ư?
Trước khi Sixx kịp hiểu ý nghĩa nụ cười ấy, tên mình đã bật ra từ cái miệng to bè của Clay.
“Sixx. Nó lẻn ra ngoài tối qua. Tôi không rõ nó làm gì, nhưng tôi thấy nó đi. Tôi giả vờ ngủ và nhìn thấy hết.”
Lời tố cáo của Clay như quả bom nổ giữa đám đông. Không khí náo động hẳn lên.
“Sixx? Sixx ra ngoài vào ban đêm à?”
“Nói mới nhớ, hình như tôi cũng thấy…”
“Không lẽ, cậu ấy ăn trộm thật sao?”
Những lời xì xào khiến đầu Sixx ong lên như có sấm đánh ngang tai. Trong cơn hoảng loạn, cậu không tài nào nghĩ ra nổi một lời bào chữa. Hàng chục ánh mắt, nếu không muốn nói là cả trăm, đang chăm chăm nhìn cậu. Lưng cậu ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Không, tôi không phải thủ phạm, tôi không ăn cắp gì hết.
Cậu muốn hét lên, nhưng cổ họng nghẹn cứng.
“Sixx, điều đó có đúng không? Cậu đã ra ngoài đêm qua?” – quản lý rạp xiếc hỏi.
Phải phản ứng ngay. Im lặng sẽ khiến cậu trông đáng ngờ hơn. Nhưng… nói thế nào đây? Có người làm chứng rồi, không thể phủ nhận. Mà nếu thừa nhận, họ sẽ càng nghi ngờ hơn.
Còn câu hỏi tiếp theo chắc chắn sẽ là—
“Tại sao cậu lại ra ngoài? Cậu gặp ai vào giờ đó sao?”
…Giá như có ai lên tiếng giúp cậu lúc này. Nhưng không. Cậu không thể lôi Andy hay Corbin vào, vì nếu lời nói dối bị lộ thì càng rắc rối. Cuối cùng, dù biết nghe có vẻ gượng gạo, Sixx đành mở miệng:
“À… ừm… tôi không ngủ được… nên chỉ ra ngoài đi dạo một chút…”
“Chỉ đi dạo thôi mà phải lén lút đến mức đó à? Cậu cẩn thận quá nhỉ?” – Clay cắt lời, giọng đầy mỉa mai.
Sixx chết sững. Tim đập loạn trong lồng ngực. Mình phải làm sao? Có nên nhắc đến cái radio không…?
Nhưng càng nghĩ, cậu càng rối. Nước mắt bắt đầu ứa ra. Quản rạp nhíu mày, tặc lưỡi rõ to.
“Nếu không có gì giấu giếm, cậu sẽ không ngại cho kiểm tra đồ cá nhân chứ?”
“Ư-Ưm… Khoan đã… Tôi không phải kẻ trộm. Tôi không đụng vào đồ của người khác…!”
“Cậu nghĩ có ai trộm mà tự nhận mình là trộm không?”
Tiếng cười bật ra từ đám đông. Vài người còn bắt chước giọng nói run rẩy của Sixx, khiến cậu cứng cả người. Một số thành viên Phần 2 nhìn cậu với vẻ ái ngại, nhưng chẳng ai bước ra bảo vệ. Có lẽ họ sợ nếu bênh vực cậu thì sẽ bị lôi vào cuộc. Hoặc họ nghĩ: Nếu có người làm vật tế thần, ít ra mình sẽ được an toàn.
Chỉ có một người không cam lòng.
Một bàn tay đặt lên vai Sixx.
“Khoan đã, thưa ông. Dù Sixx có bị nghi ngờ, lục soát đồ mà chưa xác minh liệu có quá vội vàng không? Chúng ta sống trong rạp xiếc thì sao chứ? Chẳng lẽ không có quyền riêng tư?”
Là Andy. Cô gần như muốn khóc.
Được cô khơi mào, vài người khác trong nhóm bắt đầu phản đối:
“Đúng rồi, chẳng lẽ công lý không còn tồn tại sao?”
Nhưng quản rạp chẳng hề chùn bước. Giọng anh ta vang lên đầy quyền lực:
“Im lặng! Sixx, trả lời đi. Nếu cậu không làm gì sai, sao lại sợ bị kiểm tra?”
“À… à…”
“Hay là có ai khác đáng ngờ hơn? Hiện giờ chỉ có cậu là đối tượng khả nghi.”
Leticia. Corbin.
Tên họ hiện lên trong đầu Sixx. Họ cũng ra ngoài đêm qua. Nếu cậu nói thật những gì nghe lén được, cậu có thể thoát. Nhưng không thể. Andy vừa liều mình đứng ra vì cậu.
Sixx cắn môi, im lặng.
Quản lý rạp như đã đoán trước điều đó. Anh ta quay đi, lạnh lùng nói:
“Clay, Tucker. Đi cùng tôi lục soát lều của Sixx.”
“Rõ!”
Sixx nhào đến, nắm lấy tay quản rạp: “Làm ơn, đợi đã!”
Nhưng bị hất ra thẳng thừng.
“Nếu không có gì, thì việc gì phải sợ?”
Rồi họ tiến vào lều.
Andy vỗ vai Sixx, người đang đứng như tượng.
“Không sao đâu, họ sẽ không tìm thấy gì mà.”
Nhưng Sixx biết. Có một thứ mà họ chắc chắn sẽ tìm thấy.
Chỉ vài phút sau, họ bước ra. Quản rạp cầm thứ gì đó trên tay. Anh ta lên tiếng như thể đọc bản án:
“Sixx, bước lên đây!”
Sixx rụt rè bước tới. Quản rạp nhìn cậu như thể đang nhìn trò hề.
“Chúng tôi tìm đồ ăn bị mất, nhưng lại thấy một thứ thú vị. Cậu đoán xem?”
Anh ta giơ lên một chiếc radio di động màu xanh lá cây.
“Cái này dưới gối cậu. Một món đắt tiền mà cậu không thể mua nổi. Trong túi cậu còn có đồ chơi và quần áo. Cậu lấy ở đâu ra?”
Giây phút Sixx thấy cái radio, điều gì đó trong cậu vỡ vụn. Cậu cất giọng run run, nhưng quả quyết:
“Đó là của tôi. Ông không có quyền chạm vào.”
“Thằng nhóc hỗn xược?! Mày lấy ở đâu ra?!”
“Tôi được tặng từ một vị khách.”
“Ồ? Khách tặng quà cho cậu? Vậy sao không báo cho tôi?”
“Vì nó là quà dành riêng cho tôi.”
BỐP!
Một cú tát như trời giáng giáng thẳng vào má phải của Sixx. Mất vài giây để mọi người nhận ra—quản rạp đã ra tay.
Andy hét lên. Sixx ôm mặt, choáng váng.
“Cậu tưởng mình là ai hả? Một vị khách đối xử tốt một chút là nghĩ mình lớn rồi sao? Tôi trông giống trò đùa với cậu à?”
“…Chỉ là—”
“Cậu có bằng chứng gì không? Ai xác nhận lời cậu nói?”
“…Không có.”
“Vậy cậu lén ra ngoài để làm gì? Chơi với cái radio này à?”
Quản rạp bật cười, nhìn chằm chằm chiếc radio.
“Clay, lấy hết đồ ra.”
Clay lần lượt lấy từng món khỏi túi Sixx, đưa cho quản rạp. Anh ta nhìn qua loa rồi ném từng món xuống đất, như thể đó là rác. Quả cầu tuyết Sixx định tặng Andy bị ném mạnh nhất, lăn đến chân cậu, vỡ toác, chất lỏng rỉ ra từ vết nứt.
Sixx cảm giác như linh hồn mình bị kéo xuống đáy sâu.
Tại sao?
Mọi người đều biết có người nhận quà từ khách.
Chỉ vì mình không ngoan ngoãn? Chỉ vì mình dám có thứ riêng cho bản thân à?
Giờ chỉ còn chiếc radio trong tay quản rạp.
“Cậu nghĩ mình có quyền lên mặt với tôi trong rạp xiếc này sao? Cậu thuộc về tôi. Cậu nghĩ có ai đến cứu cậu à? Đừng ảo tưởng nữa, thằng nhóc vô dụng!”
Giọng anh ta dội vào tai Sixx.
“Cậu tưởng anh ta quan tâm cậu vì mấy món đồ rẻ tiền này à? Hả? Cái radio rác rưởi này—!”
BANG!
Radio rơi xuống, bị quản rạp đá mạnh. Âm thanh vỡ vụn vang lên. Mảnh nhựa văng tung tóe.
Sixx gào lên, lao đến. Nhưng thứ chờ cậu là cú đấm như trời giáng của Clay.
Một màn pháo hoa lóe lên trong đầu cậu trước khi mọi thứ tối sầm.
Ai đó hét lên. Andy, với đôi mắt đẫm lệ, đỡ lấy cơ thể đang đổ gục của cậu.
Có vị mặn trong miệng Sixx. Đau.
Không chỉ chỗ bị đánh đau, mà cả trái tim cậu—nơi những món đồ bé nhỏ ấy từng là hy vọng.
Phía sau, vang lên một tràng cười chát chúa.
“Thật đáng thương, thằng nhóc đó.”
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit: Vịt Đeo Nơ
Trans: Tỏi