Chương 14
Chương 14
Tuy nhiên, sự trưởng thành luôn đi kèm với nỗi đau. Cậu bé nhận ra mình bất lực đến nhường nào. Không khả năng, không của cải, không quyền lực. Cậu không có gì cả.
Mới tuần trước, cậu đã thấy quản rạp – người được vô số kẻ vây quanh, người điều hành cả rạp xiếc với quyền lực và tài năng hơn người – đã tích lũy được khối tài sản khổng lồ. Còn Malon, người đàn ông luôn xuất hiện trong giấc mơ cậu mỗi đêm thì sao? Anh ta chắc chắn nắm trong tay những điều phi thường mà cậu không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng cậu bé thì chẳng có gì. Chỉ đang vật lộn để tồn tại. Chỉ vì thế mà cậu mắc kẹt ở đây. Dù rất muốn gặp Malon, cậu chẳng thể làm gì ngoài việc chờ anh ta đến – nếu anh ta muốn. Thật đáng thương và bất lực. Malon vĩ đại ấy sẽ không mãi để mắt tới một đứa trẻ chỉ biết biến thành con quái vật lông lá.
Cậu nghĩ mình đã hiểu ra. Không thể tiếp tục thế này được nữa. Như thể đôi mắt khép chặt bấy lâu bị cưỡng ép mở ra, buộc cậu phải thấy rõ mọi thứ.
Cậu phải trở thành người ít nhất tự chủ được việc của mình. Quản rạp đã đúng – cậu là một con quái vật. Vậy thì, phải học cách sống như một con quái vật.
Ngay cả khi Malon không đến, cậu cũng phải là người tìm đến anh ta trước.
Nghĩ vậy, Sixx gửi tin nhắn xin lỗi quản rạp, thừa nhận lỗi lầm và bày tỏ sự hối hận. Không lâu sau, quản rạp gọi cậu lên văn phòng.
Khi cậu cúi đầu thành tâm xin lỗi, quản rạp – nhận ra thắng lợi – cười khúc khích, vừa dài dòng giảng dạy vừa nói những câu vô thưởng vô phạt như: “Cậu bướng lắm, giờ thì hãy ngoan ngoãn lại đi.” Rồi thả cậu về.
Hôm đó cũng là ngày biểu diễn. Sixx khoác áo choàng lên sân khấu, thực hiện màn trình diễn đầy đam mê. Cậu xé xác một con cừu run rẩy – không còn cảm thấy ghê tởm vì máu, không còn thấy thương hại. Con cừu bị săn vì nó yếu – đó là số phận. Và cậu cũng vậy, thừa nhận tội lỗi ngay cả khi đã lật ngược thế cờ.
Thế giới này vận hành theo luật của kẻ mạnh. Một quy tắc không bao giờ thay đổi.
“Sixx, khách của cậu quay lại rồi kìa.”
Sixx, lúc ấy đang súc miệng, trừng lớn mắt.
Malon đã trở lại…
Cậu cố dập tắt mọi ý nghĩ hỗn loạn vừa trỗi dậy, bình thản gật đầu. Malon chắc chỉ bất chợt muốn đến. Là vậy… nhưng trong lòng, cậu nghĩ nhiều hơn thế.
Cậu siết chặt lồng ngực đang đập loạn, bước vào khu vực quen thuộc. Như thường lệ, rung chuông rồi bước vào, cậu thấy người đàn ông ấy – vẫn toát lên vẻ uy quyền, dựa lưng tựa ghế sofa, hút thuốc, kiêu ngạo ra hiệu cho cậu.
Malon Cage, vẫn là Malon Cage.
Cậu mừng khi gặp lại anh, nhưng đồng thời, một nỗi tuyệt vọng khó hiểu cũng len vào tim. Cái cách Malon thoải mái ngồi kia, chỉ càng khiến khoảng cách giữa họ hiện rõ hơn.
Trong khi cậu vò đầu bứt tóc từng ngày không biết bao giờ anh mới đến, thì với anh, có vẻ như… chẳng gì đáng bận tâm. Dù chỉ cách nhau chưa đầy một mét, nhưng chưa bao giờ cảm thấy xa đến thế.
“Cậu vẫn ổn chứ? Trông hơi gầy đi thì phải.”
Anh ta giơ tay, vuốt nhẹ mái tóc trắng của cậu.
Sixx nhắm mắt lại, hít sâu mùi hương quen thuộc ấy. Buồn thì buồn, nhưng hiện tại vẫn là hiện tại. Anh đang ở đây. Vậy nên, cậu nên trân trọng khoảnh khắc này.
Cậu cất hết cảm xúc tiêu cực vào góc trái tim, chọn cách cư xử đúng mực. Dù sao thì… anh cũng là khách.
Malon trông cũng gầy đi một chút. Có chuyện gì sao? Phải chăng vì lý do đó mà anh không đến gặp mình?
Cậu tự tưởng tượng đủ kiểu, rồi rụt rè hỏi:
“…Đã lâu rồi nhỉ?”
“Ừ. Không cố ý, nhưng anh đến muộn mất. Hôm nay còn chẳng kịp xem buổi diễn nữa.”
“Anh bận lắm à?”
“Có vài chuyện rắc rối. Không tiện kể cho cậu nghe… tôi phải đi một tỉnh khác. Mấy việc chỉ mình tôi giải quyết được.”
“Tôi hiểu.”
“Cậu đã chờ tôi à, Sixx?”
“Hả?”
“Cậu háo hức lắm đúng không? Chắc gãi sứt luôn cái đầu nhỏ bé đó rồi ấy chứ?”
Nếu ai đó bảo cậu chưa từng trách anh suốt thời gian qua, thì đó hẳn là nói dối. Người đàn ông nguy hiểm này, lãnh đạo tổ chức lớn nhất Portland, giống như một hoàng tử lạc vào đời cậu. Nhưng Sixx vẫn từng trách anh – vì đã không đến cứu cậu.
Thế mà khi thấy anh mỉm cười tinh quái trêu chọc mình, cậu lại chẳng thể oán trách nổi nữa.
Anh làm gì cũng được. Trái tim cậu vẫn đập thình thịch như mắc bệnh. Thật không công bằng.
Malon có tất cả. Còn cậu chỉ có những quân bài tệ nhất. Cuộc chơi ngay từ đầu đã không công bằng. Không – có lẽ Malon chưa bao giờ là người chơi, mà là quân joker trong đời cậu.
Sự chờ đợi của cậu… vốn dĩ đã là một thất bại.
“…Vâng.”
Đợi đến khô cổ, bị nhốt trong lồng sắt, ngay cả trước khi anh… Nhưng đương nhiên, không thể nói thật hết được.
Sixx chỉ trả lời ngắn gọn.
Malon đưa mu bàn tay lướt qua má cậu. “Xin lỗi nhé. Trong thời gian tôi vắng mặt, không có chuyện gì xảy ra chứ?”
Sixx ngập ngừng. Có chuyện. Cậu đã để mất hết những món quà Malon tặng. Nhưng không biết nên nói sao cho đúng. Sau một hồi do dự, cậu chọn nói giảm:
“Không hẳn là không có gì…”
“Ừm?”
“Tôi… tôi lỡ để quản rạp thấy những món quà anh tặng. Nhưng hình như ông ấy không thích lắm.”
“Vậy à?”
“Ừm… Malon, liệu… ông ấy có…”
“Tôi hiểu rồi. Có vẻ lần trước tôi chưa kịp nói hết chuyện. Hôm nay nói kỹ hơn nhé? …Hy vọng cậu gầy như vầy không phải vì cái lão đó.”
Malon nhấc cằm cậu lên, lướt ánh mắt qua mặt cậu rồi tặc lưỡi. Sixx thoáng hoảng – lỡ anh biết gì thì sao? Ánh mắt kia như xuyên thấu cậu.
Nhưng may mắn là anh không hỏi thêm. Khi anh thả cậu ra, Sixx thở phào.
“Tôi… tôi có nên biến thành sói không?”
Malon gật đầu. Sixx lập tức biến hình, nằm xuống giường, làm gối như mọi khi. Malon gối đầu lên cậu, ngủ thiếp đi gần như ngay lập tức.
Anh ngủ yên đến kỳ lạ. Không càu nhàu, không trở mình.
Sixx thì ngược lại – ghen tị với người từng được ngủ cùng Malon. Ngủ cạnh anh chắc hẳn rất tuyệt…
Tất nhiên, đó chỉ là mộng giữa ban ngày. Nhưng trí tưởng tượng là thứ không ai ngăn được.
Cảm nhận hơi thở và nhiệt độ cơ thể Malon bên cạnh, Sixx tưởng tượng họ đang nằm cạnh nhau dưới một chiếc dù lớn, cả hai đều là người, cùng yên giấc…
Chỉ nghĩ thôi, đuôi cậu suýt chút nữa đã vẫy vì phấn khích.
Đã khoảng hai tiếng trôi qua.
Malon vẫn ngủ say. Bên ngoài, có tiếng ồn ào hơn thường lệ. Ai đó đang cãi vã? Không hiếm – khách và thành viên nơi này thường đánh nhau giải trí. Họ rời đi rồi.
Keng, keng—
Tiếng chuông quen thuộc vang lên rồi tan biến. Nhưng rồi lại reo.
Keng, keng…
Âm thanh kỳ lạ. Sắc hơn, mỏng hơn. Như một sợi chỉ sắc lẹm.
Một ký ức bất chợt ùa về.
Một cửa hàng. Người phụ nữ đội mũ gạch bế con. Mùi sữa dưỡng thể. Một bà già chọn thảm. “Màu trắng nhanh bẩn, đừng lấy.”
Giấy dán tường họa tiết kim cương đen.
Hai người đàn ông đang rung chuông trong cửa hàng, chăm chú lắng nghe.
Từ một trong họ, Sixx ngửi thấy mùi hương rất quen thuộc. Khi ấy cậu chưa nhận ra là ai. Nhưng giờ thì biết.
Tiếng chuông kia là một tín hiệu.
Và mục tiêu – không ai khác ngoài Malon!
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit: Vịt Đeo Nơ
Trans: Tỏi