Chương 7
Chương 7
Nếu đang ở trạng thái sói, có lẽ cậu đã nhận ra từ lâu. Nhưng giờ đây, chỉ còn lại sự mơ hồ, người mà Malon đã quan hệ là ai? Một người phụ nữ? Hay là một người đàn ông?
Sixx hiểu khái niệm tình dục, nhưng chỉ là ở mức lý thuyết. Cậu chưa từng thực sự trải qua. Ngoại trừ một lần duy nhất khi ánh mắt người đàn ông sau lớp mặt nạ nhìn cậu, bốc cháy lên ham muốn dục vọng.
Nếu Malon cũng từng khát khao ai đó đến mức đó… thì người kia là ai? Liệu ánh mắt xanh băng giá ấy có thể bùng lên vì đam mê dữ dội không?
“Cậu nói cậu không muốn qua đêm, nhưng cậu có hứng thú vì cậu cũng là đàn ông à? Cậu đang thể hiện ra điều đó đó. Chà, nếu cậu lớn khôn lên một chút, tôi sẽ giới thiệu cho cậu một cô gái tốt. Hoặc nếu gu cậu là đàn ông, tôi cũng có thể làm được. Tôi có thể ôm cậu, mặc dù đàn ông không phải hình mẫu của tôi. Nhưng với khuôn mặt của cậu, tôi có thể chấp nhận được.”
“Đó… đó không phải ý tôi…”
Cậu lảng tránh ánh nhìn của hắn. Malon cười khẽ, ánh mắt đầy tinh quái.
“Nhưng mà này, tôi không kết thúc chỉ sau một hai lần đâu. Cậu nên chuẩn bị trước đi.”
“Ý… ý anh là sao…?”
“Tôi đã nói rồi, đây không phải là phương pháp tôi có thể dùng thường xuyên. Nếu chỉ cố giải tỏa nửa vời, tôi sẽ thấy khó chịu hơn. Thường thì những người tôi chọn không chịu nổi và bỏ chạy giữa chừng. Đàn ông thì trụ được lâu hơn một chút. Dù sao, tốt nhất vẫn là có hai ba người để thay phiên. Lần này, tôi chọn cậu.”
“Tôi… tôi hiểu rồi…”
Sixx khó khăn lắm mới tìm được lời đáp lại.
Cậu không có kinh nghiệm trong chuyện ấy. Nhưng xét đến thể chất vượt trội của Malon, mạnh mẽ hơn hẳn đàn ông bình thường, thì cậu có thể hiểu. Một cảm giác là lạ trào dâng trong ngực, khiến nhịp tim cậu tăng lên.
Cảm giác ngứa ngáy còn vương nơi cổ họng giờ như lan dần xuống lồng ngực. Dù Malon không hề ép buộc, nhưng hắn cũng không giấu ý định. Nếu cậu muốn, hắn sẽ chiều theo. Còn không, hắn sẽ dừng lại. Mọi thứ đều phụ thuộc vào cậu.
Cậu chưa từng biết đến cảm giác này. Có lẽ đây là lần đầu cậu thấy mình xao động. Bồn chồn. Cậu không chắc mình muốn gì. Nhưng rồi thoáng nghĩ—nếu là Malon thì sao?
“Nếu cậu không định nghỉ ngơi, cũng nên giãy individual chút chứ. Cậu không nghĩ vậy à?”
“…Gì cơ…?”
“Tôi sẽ chọn chủ đề. Nhìn cậu run như thỏ con làm tôi nhớ đến một chuyện. Khi tôi mới được giao cậu, tên sếp đó từng cảnh báo. Hắn nói gì nhỉ… ‘Tôi xin lỗi, nhưng thằng bé đó có vấn đề…’ gì đó như vậy.”
Cậu không nói gì. Bởi cậu chẳng thể phản bác. Nếu cậu là một món hàng, thì đúng, chắc chắn là hàng lỗi.
“Khi tôi hỏi rõ, hắn nói: ‘Nó sẽ nổi điên nếu bị chạm vào, có thể nguy hiểm.’ Tôi không quan tâm lắm, chỉ bảo mang cậu tới. Nhưng cậu biết không? Hắn còn nói một câu rất quá đáng.”
Sắc mặt Malon sa sầm. Chỉ nhắc lại cũng đủ khiến hắn khó chịu.
“…Tôi không biết.”
“Hắn bảo nếu cậu chống cự thì cứ bắn chết.”
Sixx nghẹn lại.
“Lúc đó tôi đã bỏ qua nhưng nghĩ kỹ thì trừ khi từng xảy ra chuyện, ai lại nói những lời như vậy? Cậu giải thích đi, Sixx.”
Cậu không thở nổi. Trực giác cậu đúng. Đó là ký ức cậu không bao giờ muốn nhớ.
Chỉ cần nhìn thấy một chiếc mặt nạ giống chiếc của gã đàn ông kia, cậu sẽ lập tức hoảng loạn. Ác mộng về gã vẫn dai dẳng đeo bám.
Sau chuyện đó, cậu gục ngã. Hay chính xác hơn, cậu coi bản thân là một kẻ yếu đuối.
Ngay cả khi bị cấp trên trừng phạt vì không chịu bước vào “phòng tiếp khách”, cậu vẫn vùng vẫy đến cùng. Những đứa trẻ đồng lứa với cậu đã quen thuộc với chuyện ấy. Còn cậu thì chỉ biết xấu hổ vì sự yếu đuối của mình.
Thời gian trôi qua, nhưng cậu vẫn không thể vượt qua nỗi ám ảnh đó. Corbin và Andy, hai người thân thiết nhất, hầu như không bao giờ nhắc đến. Họ biết rõ vết sẹo ấy sâu đến nhường nào.
Malon thì khác. Hắn có thể khoan dung, nhưng không dịu dàng. Hắn chẳng quan tâm đến vết thương lòng của người khác.
Với hắn, ngay cả người có địa vị cao hơn cũng không phải điều gì to tát. Một cậu bé kém hắn cả chục tuổi thì càng không.
Biết rõ Malon sẽ không dừng lại nếu chưa nghe câu trả lời, Sixx khẽ cất tiếng, gần như lạc giọng:
“Chuyện đó… không có gì đặc biệt đâu. Anh sẽ cười mất.”
“Nếu tôi muốn cười thì tôi sẽ cười. Cậu không cần phải lo trước điều đó.”
Điều đó hoàn toàn đúng. Không còn lời bào chữa nào nữa, cuối cùng Sixx cũng lên tiếng.
“…Khoảng hai năm trước, ông chủ yêu cầu tôi tiếp vị khách đầu tiên. Ông ấy bảo là hơi sớm hơn những người khác, nhưng vị khách này rất quan trọng, nên tôi phải vào. Tôi không biết phải làm gì. Ông ấy chỉ nói… nhắm mắt lại và chịu đựng một lúc thôi. Và tất cả những gì tôi còn nhớ… là người đó đeo một chiếc mặt nạ hình con cú.”
Hồi ức hiện về—khi ấy, Sixx vừa tắm rửa sạch sẽ, bước vào trong lều. Bên trong, một người đàn ông đã ngồi chờ. Nghe thấy tiếng ho của cậu, ông ta quay đầu lại. Trên mặt ông ta là một chiếc mặt nạ che kín, với hình dáng như một con cú đang nhìn trừng trừng.
Người đàn ông giơ tay, ra hiệu cho cậu lại gần. Sixx bước từng bước chậm rãi, dè chừng. Ngoài chiếc mặt nạ ra, ông ta ăn mặc rất chỉnh tề, đúng chuẩn một quý ông. Nhưng khi tiến gần hơn, cậu không thể kìm nổi cơn buồn nôn.
Mùi nước hoa nồng nặc trộn lẫn với mùi của dịch thể, thịt, và cả máu—mùi hôi thối như thể từ xác chết lâu ngày. Và cậu biết chắc, mùi đó không đến từ bản thân con cú.
Sixx luôn có khứu giác nhạy bén. Là một người sói, giác quan của cậu chưa từng sai. Linh cảm báo động—có điều gì đó rất nguy hiểm. Cậu lùi lại bản năng. Nhưng chưa kịp thoát, người đàn ông đã vươn tay chộp lấy mái tóc xoăn của cậu và kéo mạnh cậu lên giường.
“Không được phản kháng. Cậu phải ngoan ngoãn, hiểu không?”
“…Người đó mang theo nhiều dụng cụ rất kỳ lạ. Trong số đó có cả còng tay. Ông ta trói cổ tay tôi vào đầu giường rồi bắt đầu cởi đồ. Tôi không biết ông ta định làm gì, nhưng tôi cảm nhận được—nếu để mặc, ông ta sẽ không để tôi sống yên. Mùi máu, mùi thịt trên ông ta quá đậm. Tôi không biết chúng thuộc về ai, nhưng tôi nghĩ… có người đã chết. Có vẻ như ông ta còn làm gì đó kỳ quái với tôi… Tôi không nhớ rõ. Có lẽ tôi không muốn nhớ. Nhưng nếu anh muốn tôi kể hết… tôi sẽ cố.”
“Không cần,” Malon ngắt lời, giọng lạnh lùng. “Tôi không có nhu cầu nghe chi tiết về tên khốn đó. Tiếp tục đi.”
“…Khi tôi tỉnh dậy, phần thân dưới của ông ta đang ép sát tôi. Thô kệch, ghê tởm. Ông ta cố cưỡng ép, từ phía sau. Tôi thấy sợ, thấy buồn nôn, thấy đau. Và điều kinh tởm nhất là ánh mắt của ông ta. Đôi mắt ấy… tràn ngập dục vọng bẩn thỉu.”
‘Ngoan nào, cưng. Cố chịu một chút nhé,’ ông ta thì thầm.
Không. Không thể nào! Cảm giác đó thật khủng khiếp!
Cậu lắc đầu dữ dội, vùng vẫy tuyệt vọng. Nhưng ông ta chỉ cười, bịt miệng cậu bằng lời nói ngọt như rắn độc. “Tình dục rất tuyệt. Cậu sẽ quen thôi.”
Khi nhìn vào ánh mắt của con cú—ánh mắt đang thản nhiên lừa dối—Sixx chỉ thấy nhớ đến những vết dầu nhờn đóng dính trong bếp gas. Dơ bẩn, nhầy nhụa, nhức nhối hơn bất kỳ rác rưởi nào.
Cậu buồn nôn. Cậu vặn vẹo người, cố thoát khỏi hắn. Và rồi—BỐP! Một cú tát mạnh giáng xuống má cậu.
“Suỵt—”
Âm thanh ù tai, tiếng rít giận dữ.
“Đồ ranh con bẩn thỉu! Tao bảo mày nằm yên mà! Mày tưởng tao sẽ nương tay chỉ vì mày còn trẻ hả?”
Giây phút ấy, như thể ánh đèn tắt phụt, toàn bộ cảm xúc trong người Sixx đông cứng lại. Lý trí rút lui, để lại thân xác nóng rẫy. Một bản năng khác trỗi dậy.
“Tôi đã ước hắn chết. Tôi không muốn hắn sống để xuất hiện trước mặt tôi nữa. Có lẽ… trong tiềm thức, tôi đã nghĩ, nếu biến thành sói, tôi có thể kết thúc tất cả. Tôi chưa bao giờ có ý định biến thân, nhưng lúc mở mắt ra… tôi đã là sói. Còng tay bị xé đứt. Và tôi lập tức nhào vào tấn công.”
Cậu ngừng lại một chút.
“Tôi không thể miêu tả cảm giác đó. Giống như cơ thể tự hành động. Móng vuốt tôi cắm sâu vào vai ông ta. Ông ta hét lên vì đau, và tôi… tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Như thể cuối cùng cũng thở được.”
“Cậu đã giết hắn?” Malon hỏi, mắt lạnh tanh.
Sixx lắc đầu.
“Không. Tôi không giết. Mấy người bên ngoài nghe tiếng hét liền xông vào. Họ chĩa súng vào tôi. Khi tôi trở lại hình dạng con người… tôi ngất đi. Đến lúc tỉnh dậy, ông chủ đã đứng chờ sẵn, giận dữ đến run người.”
‘Cậu biết hắn là ai không?!’ ông chủ gầm lên.
Người đàn ông đó là một kẻ quyền thế. Nhưng điều khiến tôi sốc nhất… là tôi đã thực sự suýt giết người. Biến thân, tấn công, mọi thứ đều nằm ngoài kiểm soát. Tôi… tôi nhận ra mình là một con quái vật có thể giết người bất cứ lúc nào. Từ hôm đó, tôi bắt đầu sợ chính bản thân mình. Tôi ghét mọi thứ liên quan đến chuyện đó. Miệng núi lửa, tình dục, mặt nạ, cả sự ham muốn của người khác đối với tôi…”
“Sau đó, chuyện gì xảy ra với hắn ta?”
“Tôi nghe nói ông chủ đã dàn xếp ổn thỏa. Vì hắn có nhiều thứ để mất, ông chủ đưa hắn tới bệnh viện rồi xử lý nội bộ. Nghe đâu hắn bị bỏ lại ở Phòng Tiếp Khách với những gì còn sót lại…”
Malon im lặng một lúc sau khi nghe xong. Gã liếm môi, biểu cảm không chút dao động.
Sixx run lên trước sự bình thản ấy. Cậu nhanh chóng nói thêm, như thể cố chấm dứt chủ đề:
“Sau chuyện đó, ông chủ không ép tôi quay lại Phòng Tiếp Khách nữa. Vì mỗi lần quay lại, tôi phát bệnh. Có lần tôi suýt lên cơn động kinh. Và rồi, nhiều năm trôi qua… tôi mới gặp lại anh. Nhưng… anh cũng chẳng có phản ứng gì cả. Không buồn, không giận. Không có gì cả. Tôi biết… chẳng có gì vui vẻ trong chuyện này… nhưng…”
Cậu khẽ liếc nhìn Malon, cổ họng nghẹn lại.
Cuối cùng, người đàn ông ấy cũng đưa ra đánh giá về câu chuyện của cậu.
“Chắc chắn là không vui vẻ gì rồi. Nhưng…”
“…V-vâng, tất nhiên…”
“Tôi sẽ bật cười thật đấy, nếu cậu để hắn toại nguyện. Nhưng cậu không làm thế. Cậu không cho hắn đạt được gì cả. Tôi thích kiểu phản kháng ấy. Nếu cậu là người của tôi, tôi đã khen rồi… theo cách của riêng tôi.”
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit: Vịt Đeo Nơ
Trans: Tỏi