Chương 11
Chương 11
Tuy không hài lòng với bài nhận xét châm chọc của Jihoon, nhưng Dowon biết không thể moi thêm ý kiến nào có giá trị, đành giữ lời hứa, rút chân khỏi cánh cửa.
Cánh cửa ngay lập tức đóng sầm lại.
Vô dụng. Nếm gà cũng không xong.
Dowon chép miệng. Đúng là đồ tệ hại, nhưng cậu nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó. Dù sao thì cậu cũng đã quyết định sẽ “thân thiết” với Seo Jihoon.
Chắc mình nên nghiên cứu thêm về hương vị gà.
Về đến nhà, Dowon vừa suy nghĩ vừa mở TV. Vừa hay, trên màn hình đang phát một chương trình về các tiệm gà nổi tiếng. Trước tiệm, người ta xếp hàng dài dằng dặc.
Một nơi đông thế kia, chắc chắn phải có lý do.
“Hừm…”
Dowon quyết định… đích thân đi trải nghiệm.
Quán gà được giới thiệu trên truyền hình có thể tới bằng xe buýt và tàu điện ngầm. Dù trước giờ chỉ quen đi taxi, lần này Dowon cũng chịu khó lần mò theo bản đồ trên điện thoại, ra trạm đón xe.
“Soát thẻ hoặc điện thoại để lên xe, muốn xuống thì bấm chuông…”
Thấy cũng đơn giản, Dowon đứng đợi chuyến số 88 như gợi ý của ứng dụng.
Mười phút sau, xe buýt đến. Cậu lên xe, bắt chước mọi người, quét điện thoại lên máy đọc thẻ.
“Ê, thẻ chưa quét được. Làm lại đi.”
Tài xế gọi giật lại.
Dowon hơi cau mày, quét lại lần nữa. Vẫn không được. Cậu trừng mắt nhìn cái điện thoại, bực mình. Lúc này, dòng người phía sau bắt đầu dồn tới.
Dowon lùi qua một bên, lục ví tìm thẻ cứng. Cùng lúc, một thằng nhóc vừa lên xe cười khẩy rồi quét điện thoại cái tít, đi thẳng vào trong như thể rất đắc thắng.
Bị thằng nhóc đó coi thường…?
Có chút cảm giác bại trận khó nói thành lời.
Cuối cùng, Dowon cũng lên được xe. Cậu nhìn quanh, đành ngồi kế bên… chính cái thằng nhóc lúc nãy, tư thế vắt chân bắt chéo đầy kiểu cách.
Trải nghiệm đi xe buýt đầu đời của cậu không dễ chịu gì. Người thì đông, không khí thì ngột ngạt. Nếu không vì quyết tâm phá truyện để trả thù PetitRollang, chắc Dowon đã xuống xe giữa đường.
Đã vậy, thằng nhóc ngồi bên cứ gõ điện thoại cật lực.
“Chết đi! Sao không chịu chết hả đồ quỷ?!”
“Có thể nhỏ tiếng lại không? Cậu cư xử chẳng văn minh gì cả.”
Dowon bình thản lên tiếng. Thằng bé liếc qua một cái, rồi lại chăm chú vào màn hình.
“Anh bị gì vậy? Già mà còn xàm đúng kiểu ông chú luôn.”
“…Cậu vừa nói gì?”
Dowon không hiểu nổi cái từ lóng đó. Cậu nghiêng đầu, trừng mắt nhìn chằm chằm. Bị ánh mắt lạnh lẽo áp sát, thằng nhóc khó chịu đứng phắt dậy, chen qua người Dowon để đi chỗ khác.
Rồi nó bấm chuông, xuống xe ở trạm kế tiếp.
“Trẻ con thời nay đúng là chẳng có lễ độ gì cả.”
Nhìn bóng dáng thằng bé khuất dần, Dowon nghĩ mình nên cư xử tử tế hơn với tụi nhỏ… ít nhất là về sau.
Qua thêm vài trạm, Dowon tới nơi cần xuống. Cậu đi vào nhà ga tàu điện ngầm như hướng dẫn trên điện thoại.
Nhưng hoá ra… không đơn giản là chỉ lên tàu.
Dowon vừa đi vừa quan sát hướng mọi người, rồi đi theo. Cậu đến khu cổng quét thẻ, làm y hệt người ta, rồi tiếp tục theo dòng người xuống sân ga.
Sân ga chia làm hai bên.
Bên nào mới đúng? Có quan trọng không?
Còn đang phân vân, tàu từ một phía tiến vào. Không nghĩ nhiều, cậu lên luôn chuyến đó.
Vừa lúc cửa khép lại, Dowon thấy màn hình hiện tuyến đường tàu—và cậu mới nhận ra mình đi ngược hướng.
À… ra là chia theo chiều đi.
Dowon cau mày. Đến ga kế tiếp, cậu lập tức xuống, đổi sang bên kia.
Lần này, tàu không có ghế trống.
Nếu gà không ngon, tôi sẽ không để yên.
Đôi mắt Dowon ánh lên đầy sát khí khi tưởng tượng tới chủ quán gà vô danh kia.
Sau bao gian khổ, cuối cùng Dowon cũng đến được nơi cần đến. Cậu đi ra từ cửa số 3, lần theo bản đồ. Càng đến gần quán gà, tiếng người nói cười càng rôm rả.
Cuối cùng, cậu thấy hàng dài người đang xếp hàng chờ.
Tất cả đều vì gà?
Đi ăn một quán nổi tiếng mà cứ như hành hương.
Dowon nhíu mày, nhét tay vào túi áo hoodie rồi lặng lẽ đứng vào cuối hàng. Những người khác đều đi theo nhóm—bạn bè, người yêu, gia đình—vừa xếp hàng vừa tám chuyện rôm rả.
Cậu thì im lặng, đứng chờ suốt hàng tiếng đồng hồ chỉ để được… ăn gà.
Khi mặt trời ngả bóng, một người phụ nữ mặc tạp dề in logo quán bước đến, hỏi:
“Anh đi một mình à?”
“Phải.”
“Dùng tại chỗ nhé? Anh gọi món gì ạ?”
“Một phần gà rán.”
Dowon chọn món đơn giản nhất—gà rán, cũng là món được nhắc tới trong chương trình.
Ghi nhớ xong, cô nhân viên chuyển sang hỏi người kế tiếp.
Sau đủ mọi gian truân, cuối cùng Dowon cũng bước vào quán. Bên trong còn đông và ồn hơn cả bên ngoài. Vừa ngồi xuống ghế, phần gà cậu gọi đã được mang ra.
Nhìn đĩa gà, nhớ lại hành trình lắt léo vừa rồi, Dowon cầm nĩa chọc chọc cái đùi gà, rồi đưa lên ngắm từ mọi góc.
Rồi cậu xé một miếng, bỏ vào miệng.
…Và lặng người.
Vỏ gà giòn tan. Thịt bên trong mềm, dai, không hề ngấy, có lẽ nhờ lớp gia vị tẩm ướp.
Ngon đến mức khó tin.
Không giống gà cậu từng làm, thậm chí cảm giác như không cùng đẳng cấp.
“Sao họ làm được thế này?”
Dowon vừa ăn vừa thầm cảm thán. Vị ngon ấy khiến cậu muốn ăn mãi không dứt.
Biết vậy gọi hai phần rồi.
Cậu ăn sạch cả con gà lúc nào không hay, rời quán với chút tiếc nuối.
Ngoài trời, hàng người xếp hàng vẫn còn kéo dài hơn cả lúc trước.
Lúc mới đến, cậu từng nghĩ: gì mà gà thôi cũng phải đợi lâu thế?
Giờ thì hiểu rồi.
Dowon ngước nhìn bảng hiệu quán, thầm hạ quyết tâm:
Phải làm ra món gà còn ngon hơn cả nơi này. Một món gà… khiến cả PetitRollang cũng phải gật gù.
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Tỏi