Chương 12
Chương 12
Bị kích thích bởi hương vị gà tuyệt đỉnh hôm trước, Dowon tiếp tục vùi mình vào việc nghiên cứu làm sao để cho ra một món gà còn ngon hơn thế.
Cậu chiên gà suốt từ sáng tới tối, ngày này sang ngày khác, đến mức quên cả thời gian. Và rồi nỗ lực ấy cũng bắt đầu cho trái ngọt—hương vị món gà cậu làm ra dần dần tiến bộ thấy rõ.
Trên đĩa, miếng gà vừa chiên xong được phủ một lớp bột vàng óng, trông vô cùng bắt mắt. Cậu xé ra một miếng, cho vào miệng.
Lớp ngoài giòn rụm, bên trong mềm mọng, vị vừa sạch, vừa đậm, không hề ngấy.
“Ngon thật.”
Cậu đã chiên bao nhiêu con gà mới đạt được độ hoàn hảo này?
Dowon khẽ cong môi, thỏa mãn. Không ngờ lại thành công nhanh đến vậy, ngay cả bản thân cũng phải thấy bất ngờ trước khả năng của mình.
Giờ đã hoàn thiện hương vị món gà, cậu nghĩ—đã đến lúc đi thi bằng lái hạng 1.
Không chần chừ, đúng ngày quyết định, Dowon tới trung tâm sát hạch và ghi danh học.
“Thắt dây an toàn, khởi động xe.”
Hôm nay là buổi tập lái thực tế. Ngồi vào ghế lái, Dowon làm theo lời giáo viên một cách ngoan ngoãn.
“Được rồi, thử đạp nhẹ ga đi.”
Vì là lần đầu lái xe lớn sau khi có bằng hạng 2, Dowon… đạp ga một phát hết cỡ. Giáo viên hoảng hốt giẫm thắng phụ, cả hai người bị giật mạnh về phía trước.
“Không cần đạp mạnh vậy đâu. Nhẹ thôi, từ từ.”
Dowon gật đầu, đạp ga nhẹ hơn. Khi xe ra đường chính, cậu vẫn giữ tốc độ chậm rì—20 km/h, trong khi xe khác chạy băng băng 60.
“Ít nhất cũng nên đi 40 chứ. Mấy xe phía sau…”
“Hừm.”
Thầy giáo hơi lắm lời. Nhưng Dowon không phản bác, chỉ im lặng làm theo.
“Rồi, giờ tăng tốc chút.”
Dowon nhấn ga mạnh hơn, ổn định ở mức 50 km/h.
“Bây giờ thử đổi làn một lần. Bật xi nhan phải, không cần giảm tốc, rẽ nhẹ nhàng thôi.”
Dowon bật xi nhan, đánh lái sang phải rất trơn tru.
“Tốt. Giờ sang trái nhé.”
Vừa luyện xong, cậu đổi làn cái vèo như một tay lái lâu năm. Không hề khó khăn.
“Giờ phía trước—ơ khoan! Có xe cắt đầu—”
Một chiếc sedan màu đen bỗng lao vào từ làn khác, khiến giáo viên tái mặt đạp thắng. Cả xe rung lên dữ dội.
“Xe gì vậy chứ… Cậu ổn chứ?”
“Tôi ổn. Nhưng hình như có người bước xuống kìa.”
Từ chiếc sedan suýt đụng phải họ, có một người đang bước ra.
“Chắc mình cũng nên xuống, đề phòng.”
Nghe lời thầy, Dowon bật đèn cảnh báo rồi mở cửa bước xuống.
“Xin lỗi! Tôi rẽ gấp quá!”
Người đàn ông mặt đầy áy náy, cúi đầu liên tục. Nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau, Dowon cứng người lại.
“…Là cậu ta.”
Ngay lập tức, cậu xoay người muốn leo lên xe, nhưng Wonjin đã kịp túm lấy tay cậu.
Cậu đã đổi số, dọn nhà, muốn cắt đứt hẳn. Vậy mà sao người này lại xuất hiện? Gặp lại Wonjin còn mệt mỏi gấp trăm lần vụ suýt tai nạn ban nãy.
“Ngài Cha, sao lại ở đây? Cả số điện thoại cũng đổi, nhà cũng dọn đi…”
“Không thấy à? Tôi đang học bằng lái.”
“Bằng hạng 1 á?”
Wonjin liếc nhìn chiếc xe tải thực tập màu trắng. Dowon nhanh chóng đánh giá tình hình—xe không trầy xước, chắc không có vấn đề gì.
Cậu định kéo giáo viên đi thì Wonjin lại nắm tay giữ lại.
“Trước khi đi, cho tôi số mới đi. Mọi người hỏi cậu suốt đấy.”
“Tôi không muốn. Tại sao tôi phải cho?”
Dowon lạnh lùng từ chối. Môi Wonjin khẽ giật.
Đúng lúc ấy, giáo viên đưa danh thiếp cho Wonjin.
“Dù không va chạm gì, nhưng có gì cứ liên hệ qua đây.”
“Không, tôi không—”
“Đi thôi.”
Dowon gạt tay Wonjin, lạnh lùng quay vào xe.
“Suýt nữa thì… Nhưng may là không sao.”
Giáo viên thở phào. Nhưng đối với Dowon, chỉ cần gặp Wonjin là đủ gọi là tai nạn nghiêm trọng rồi.
“Giờ lái cẩn thận hơn nhé. Quan sát kỹ bốn phía.”
“Rõ.”
Chặng thực hành kết thúc với vài pha ngoặt không ai ngờ. Sau khi trả xe về trường, Dowon bước xuống, định hoàn tất mấy việc còn dang dở trong ngày.
Thế rồi, ở cổng trường, cậu lại thấy Wonjin đang đợi.
Chắc đọc tên trung tâm trên thân xe mà lần tới đây?
Dowon liếc quanh tìm lối khác nhưng không có. Đành giả vờ không quen, đi thẳng qua.
“Ngài Cha.”
Vừa thấy Dowon, Wonjin vội đưa tay định giữ lại. Nhưng Dowon làm như không nghe, tiếp tục bước đi. Dù bị phớt lờ, Wonjin vẫn bám theo.
Kiểu này gọi là “chấp niệm” thì đúng hơn “kiên trì” rồi đấy. PetitRollang sửa lại nhãn nhân vật dùm.
“Cậu không phải kiểu người vô tâm như vậy. Sao bây giờ lại—”
Dowon bật cười khẩy.
“Dạo này cậu lạ lắm. Né tránh, không trả lời, còn đi thi bằng hạng 1… Cậu đang nghĩ gì vậy?”
“Tôi phải nói cho cậu biết à?”
“Cái đó…”
Wonjin cắn môi. Dowon không nói thêm, chỉ tiếp tục bước đến trạm xe buýt gần đó. Wonjin vẫn đi theo không rời.
Dowon thở dài.
“Cậu không nên về đi à? Nhìn cách ăn mặc là biết cậu có hẹn.”
Dù là cuối tuần, Wonjin vẫn ăn mặc chỉnh tề.
“Không có gì quan trọng cả. Mà… cậu tính đi xe buýt à?”
Cậu ta nhíu mày như thể không thể tin nổi.
Dowon không trả lời.
Bao giờ chuyến số 7 mới tới?
“Tôi chở cậu nhé.”
“Không cần. Tôi thấy tay lái cậu hơi nguy hiểm rồi đó.”
“Lúc nãy là lỡ thôi. Cậu biết rõ mà, Giám đốc—”
“Tôi vẫn không thích.”
“…Tôi làm gì sai sao?”
“Sai?”
Cuối cùng, Dowon hơi quay đầu, ánh mắt liếc sang Wonjin—người có chiều cao ngang ngửa với cậu.
“Sao cậu lại nghĩ vậy?”
“Vì tự dưng cậu né tránh, không liên lạc… Tôi thấy rất kỳ lạ.”
Lông mày Wonjin hơi cụp xuống, nét mặt đầy lo lắng. Đúng lúc ấy, xe buýt số 7 cập trạm.
Dowon bước thẳng lên xe.
“Giám đốc Cha—”
“Đừng gọi tôi là Giám đốc Cha, hay ‘ngài’ gì nữa. Ngưng đi, nghe không dễ chịu chút nào.”
Cậu nói rõ ràng, cố tình dùng cách xưng hô kính ngữ để nhấn mạnh ranh giới, cho đến khi Wonjin dừng lối nói thân mật trước.
Lên xe, Dowon quét thẻ một cách thuần thục. Hôm nay cũng chẳng có ghế trống. Cậu nắm tay vịn gần cửa sau, nhìn ra ngoài.
Qua lớp kính, cậu thấy khuôn mặt sững sờ của Wonjin.
Cửa xe đóng lại.
Chiếc xe chuyển bánh, rời khỏi trạm.
Mong là không bao giờ phải gặp lại.
Mỗi lần thấy mặt Wonjin, trong lòng cậu lại có một cảm giác gì đó rất… khó chịu.
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Tỏi