Chương 13
Chương 13
Nơi Dowon ghé đến sau khi xuống xe buýt là một tiệm đặt tên. Anh không ưa cái tên “Cha Dowon” cho lắm. Nó nghe như tên của mấy nhân vật rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Nhưng quan trọng hơn, đó là cái tên do PetitRolang đặt ra.
Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy khó chịu. Anh muốn đổi tên ngay lập tức.
“Ngày sinh của cậu?”
“17 tháng 1, 19xx.”
“Còn giờ sinh?”
“Tôi không nhớ… Chắc khoảng 11 giờ đêm.”
Bà thầy bói già hỏi han một loạt, sau đó cau mày trầm ngâm. Khi đã gom đủ dữ liệu, bà lên tiếng:
“Nhưng… tại sao muốn đổi tên? Tên hiện tại khá hợp với số mệnh của cậu đấy.”
Dĩ nhiên. Đây là tiểu thuyết của PetitRolang, cái tên “Cha Dowon” rõ ràng được lập trình sẵn để “hợp mệnh”.
“Tôi không thích cái gì hợp với số mệnh.”
“Hmm… vậy ‘Cha Doeon’ thì sao?”
“Không.”
Chỉ khác mỗi một chữ, rõ ràng là trò chặt chém kiếm tiền. Với lại tên đó nghe vẫn rất rối loạn ám ảnh.
Khi anh từ chối tất cả các phương án, bà bắt đầu phun ra mấy cái tên ngẫu hứng.
“Jooin thì sao?”
“Không. Cha Jooin? Quên đi.”
“Vậy Sian?”
“Không thích.”
“Một cái tên tiếng Anh ngầu ngầu như Jay chẳng hạn?”
“…Bà đang đùa tôi à?”
Không cái nào lọt tai. Dowon quyết định ngưng phí thời gian, rời khỏi tiệm với tâm thế: tự đặt còn hơn.
Anh đi dạo quanh phố, vừa đi vừa nhìn các biển hiệu, tìm kiếm cảm hứng đặt tên.
“Chunpal, Bossam, Chunpal…” Tên này thì đúng là chả có chất bệnh hoạn gì, nhưng nghe vẫn kỳ kỳ.
“Ida… Cha Ida…” Không ưa.
Dowon gãi đầu, móc điện thoại ra, lên mạng tìm thử. Có một trang web đề xuất tên miễn phí nếu nhập ngày sinh.
Anh thử nhập vào.
Trong lúc chờ kết quả, ánh mắt Dowon lướt qua một cửa hàng bán cua hoàng đế.
“Cua hoàng đế à… như kiểu cua Yeongdeok ấy…”
Ngay lúc ấy, điện thoại rung.
【Tên đề xuất cho bạn là: Yeongdeok!!】
…Yeongdeok.
Cha Yeongdeok.
Không tệ. Nghe có thiện cảm. Quan trọng nhất, không hề có vibe ám ảnh bệnh hoạn.
Quyết rồi. Anh sẽ đổi tên thành Yeongdeok.
Sau khi chọn được cái tên mới, Dowon bắt đầu hoàn thành từng việc một theo kế hoạch.
Chỉ hai tháng sau khi quay lại vòng lặp ngày 20 tháng 11, anh đứng trước cửa hàng gà sắp khai trương, nhìn tấm biển đỏ chói Yeongdeok Chicken, trong lòng dâng lên một sự tự hào lặng lẽ.
Từ ngày khai trương, anh sẽ chính thức sống với cái tên Cha Yeongdeok.
PetitRolang, đang xem đấy chứ?
Cậu đã chọn nhầm người để đá khỏi truyện rồi.
Giết chết Cha Dowon ư? Xem xem giờ anh đang làm gì.
Một nhân vật bệnh nặng đột nhiên rẽ hướng làm chủ quán gà, không hề có dấu hiệu báo trước? Cái tiểu thuyết này sắp mất một phần mười độc giả rồi đấy.
Yeongdeok cười khẩy, tưởng tượng đến ngày PetitRolang chẳng còn ma nào đọc truyện nữa.
—
Ngày khai trương, Yeongdeok diện vest mới cứng, phong độ ngời ngời, rời nhà.
Lỡ mà doanh số mở màn đỉnh quá thì sao? Sợ lại kéo thêm độc giả cho cái truyện rác này thôi.
Nghĩ thế, Yeongdeok tự tin bước tới quán.
Nhưng trái với kỳ vọng, suốt ngày khai trương… không có lấy một khách. Thậm chí con ruồi cũng không thèm bay qua.
Anh kiên nhẫn chờ, nhưng từng giờ trôi qua, rồi tới tận khuya—cửa hàng vẫn vắng tanh.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Yeongdeok nhìn vào màn hình hiển thị doanh thu chưa tới năm chục ngàn, rồi lặng lẽ dọn về.
—
Hôm sau, anh ra mở quán từ trưa. Trên đường đi, có người chìa ra một tờ rơi.
“Chào anh! Muốn đăng ký tập gym không ạ? Hiện đang có khuyến mãi giảm giá 50% cho hội viên mới!”
Yeongdeok chẳng buồn nhìn, đi lướt qua. Nhưng chợt khựng lại. Quay đầu nhìn tờ rơi.
Phải rồi. Quán gà chưa quảng cáo gì cả.
Có khi nào vì không quảng bá nên không ai tới?
Quyết định xong. Anh sẽ quảng cáo theo cách… tương tự.
—
Vài ngày sau, Yeongdeok đứng trước cửa quán gà, tay cầm loa di động, một xấp tờ rơi in vội.
“A lô, a lô, nghe rõ không?”
Giọng anh vang lên trong loa. Người đi ngang ngoái nhìn một cái rồi lại tiếp tục bước.
Mua loa hào hứng lắm, giờ nói gì đây ta…
“Gà Yeongdeok rất ngon.”
Nói thật lòng mà, vậy mà chẳng ai quan tâm.
Tch. Đúng là dân thường, không có khả năng nhận biết cái gì thực sự ngon.
Chắc phải phát tờ rơi trực tiếp mới ăn thua.
Anh bước xuống phát tờ cho người qua lại.
Đang bận rộn làm truyền thông cho cửa hàng thì có ai đó tiến tới.
“Tôi cứ thấy dạo này anh im hơi lặng tiếng, hóa ra là…”
Yeongdeok ngẩng đầu, tưởng khách. Nhưng bị túm cổ áo ngay lập tức.
“Cha Dowon, tôi đã bảo anh biến khỏi đây rồi mà? Ai cho phép anh mở quán sát trường tôi?!”
Giọng Jihoon gầm lên trong micro. Âm thanh chói tai, nhưng Yeongdeok vẫn bình tĩnh nhìn cậu ta.
“Tôi không còn là Cha Dowon nữa. Tên tôi là Cha Yeongdeok. Và tôi có quyền mở quán ở đâu tùy thích.”
“Mẹ nó… Cha Dowon mở quán gà á? Anh không phải đã có tiền rồi sao?!”
“Đã bảo tôi tên là Cha Yeongdeok. Còn cái cách cậu nói chuyện ấy, chắc cần học lại từ mẫu giáo đấy.”
Có tiền hay không, chọn làm gì là quyền cá nhân. Jihoon đúng là cần học lại môn “công dân” căn bản.
“Biến ra chỗ khác mà mở. Anh định làm gì hả, Cha Dowon?”
Jihoon lắc cổ áo anh, mặt đầy bực bội.
Nhưng người thấy khó chịu không phải Jihoon, mà là Yeongdeok.
Nói đến lần thứ ba rồi mà vẫn gọi nhầm tên?
Đầu óc cậu ta làm bằng gì vậy?
Yeongdeok thầm lắc đầu. Người như vậy, trước kia anh sẽ không thèm nói chuyện. Nhưng giờ… vì kế hoạch trả thù PetitRolang, anh sẵn sàng bao dung với đám ngu si.
Đúng là nhân hậu. Jihoon nên biết ơn đi mới phải.
Thở dài, Yeongdeok nói lại lần ba cho rõ ràng.
“Lần thứ ba rồi nhé. Tôi tên là Cha Yeong—”
“Rồi rồi! Cha Yeongdeok! Được chưa?!”
Tiếng hét vang cả loa.
À ha, cuối cùng thì cũng nhớ.
Chưa đến nỗi không cứu vớt được.
Yeongdeok khẽ gật đầu, tươi cười:
“Đấy thấy chưa, cố gắng một tí là được mà.”
Jihoon trợn mắt, mặt nhăn như bánh bao hấp bị xì hơi.
“Anh điên thật rồi. Anh bị đuổi việc à? Hay sốc quá nên hóa rồ?”
“Tôi hoàn toàn tỉnh táo. Mà bị đuổi á? Câu đó… bất lịch sự đấy.”
Người đi đường bắt đầu dừng lại nhìn. Thì ra loa vẫn đang mở.
Thôi kệ. Ồn ào cũng là truyền thông. Miễn gây chú ý là được.
Yeongdeok mỉm cười mãn nguyện.
Nhìn thấy nụ cười đó, Jihoon càng nổi điên, buông cổ áo anh ra.
“Gì thế nhỉ? Cãi nhau à?”
“Hình như có quán gà mới. Vào thử không?”
Có vài người có vẻ bị hấp dẫn bởi màn “cãi vã live show”.
Yeongdeok chuẩn bị vào chiên gà thì Jihoon nắm áo kéo lại.
“Đi đâu đấy? Tôi còn chưa nói xong.”
“Xin lỗi, nhưng tôi phải làm việc. Nếu muốn ý kiến thì đặt hàng trước đi. Không phải khách thì tôi không tiếp.”
“Ha, anh tưởng tôi sẽ giúp anh tăng doanh số chắc?”
Jihoon càm ràm, nhưng Yeongdeok đã phủi tay áo, bước thẳng vào cùng với mấy vị khách mới.
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Tỏi
hóng chap mới, không biết có bản engsub không ạ?