Chương 14
Chương 14
Khoác trên mình bộ vest đen chỉn chu, đeo chiếc tạp dề đỏ rực in logo Yeongdeok Chicken, Yeongdeok đứng trong bếp chiên gà đầy tự tin. Phục vụ vị khách đầu tiên xong, anh đang định quay lại bếp thì nhìn thấy Jihoon ngồi một mình ở bàn gần cửa sổ, vẫy tay gọi anh lại.
Yeongdeok bước tới.
“Tưởng cậu về rồi chứ.”
“Hai phần gà rán. Xem thử gà của anh ngon đến mức nào.” Giọng Jihoon như sắp ra trận, ánh mắt hừng hực quyết tâm.
Yeongdeok nhớ lại vài dòng mô tả về Jihoon trong tiểu thuyết. Một thanh niên không mấy khá giả nhưng siêng năng cố gắng… đại loại thế. Không biết có đủ tiền trả tiền gà không nữa.
Dù vẫn hơi nghi ngờ năng lực tài chính của đối phương, nhưng nghĩ cùng khu, thôi thì cho nợ hai chục nghìn cũng chẳng chết ai. Cùng lắm coi như làm từ thiện cho người hành khất. Trên đời kiếm đâu ra chủ quán gà hào phóng lại biết nhẫn nhịn như vậy?
“Được thôi.”
Yeongdeok vừa quay người định đi, Jihoon đập bàn cái rầm.
“‘Được thôi’? Nói với khách kiểu vậy à? Anh không biết lễ phép một chút sao?” Jihoon nhếch mép cười khiêu khích.
Yeongdeok khựng lại, suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Thật ra thì… Jihoon nói đúng. Với khách hàng, nên nói chuyện lễ phép hơn.
“Cảm ơn đã nhắc.”
“Hả? À, ừm, đúng rồi. Phải lễ phép chứ.” Jihoon có vẻ hơi bất ngờ khi Yeongdeok chấp nhận quá đỗi bình tĩnh.
Dù thấy đối phương khá tội nghiệp, Yeongdeok vẫn cố gắng mỉm cười thân thiện để duy trì mối quan hệ hàng xóm. Nhưng thứ anh nhận lại, lại là ánh nhìn… đầy đề phòng.
Mình cư xử tử tế vậy mà còn bị cảnh giác, người này đúng là có vấn đề.
Yeongdeok lẳng lặng quay vào bếp, bắt tay chiên hai phần gà cho Jihoon.
Chẳng bao lâu sau, anh bê đĩa gà đặt lên bàn trước mặt đối phương.
“Gà của cậu đây. À nhầm, đây là phần gà của quý khách.”
“Nếu ăn không ngon là anh chết với tôi đó…” Jihoon hừ lạnh như đang đe dọa, nhưng Yeongdeok chỉ thấy nực cười.
Jihoon cầm một cái đùi gà, nghiến răng cắn một miếng lớn. Yết hầu nuốt lên nuốt xuống, rồi nhíu mày.
“Sao thế? Không hợp khẩu vị?”
“Khốn thật…”
Jihoon cắn thêm miếng nữa, ánh mắt lườm Yeongdeok tóe lửa.
Không rõ là chê hay khen, nhưng nhìn cách cậu ta ăn không ngừng, chắc là… ngon thật.
Đúng lúc đó, có khách khác gọi món, Yeongdeok đi tiếp nhận đơn. Trong lúc quay về bếp, anh liếc qua thì thấy Jihoon đang… ăn như bị bỏ đói cả tuần.
Xem ra không tệ. Kỹ năng chiên gà của mình cũng không tệ chút nào.
Yeongdeok thoáng lo nếu mình tài giỏi quá, sẽ thu hút thêm độc giả đến đọc cái truyện rác này. Nhưng nghĩ lại, cũng hiếm có nhân vật chính nào đi bán gà như anh, chắc không ảnh hưởng gì đâu.
Anh chiên xong phần tiếp theo rồi mang ra bàn, vừa quay về quầy thì Jihoon cũng tiến lại, đưa thẻ ngân hàng.
Ra là có tiền thiệt.
“Mười bảy nghìn tám trăm… thưa quý khách.”
“Anh mở quán này để bán gà thật hả? Không có mục đích mờ ám gì à?”
Yeongdeok nhìn Jihoon như nhìn người ngoài hành tinh. Mở quán gà thì để làm gì ngoài bán gà?
“Hay định mở quán gà rồi lén bán rau?”
Sao đầu cậu ta vận hành kiểu gì vậy trời? Yeongdeok thấy thương hại thật sự.
“Không phải ý tôi vậy… Thôi, tính tiền đi.”
Thẻ trong tay Jihoon run nhẹ.
“Thôi khỏi. Tôi không keo kiệt đến mức tính từng đồng. Về đi.”
“Gì cơ? Đừng có giở giọng đó với tôi. Tôi không thích nợ ai.”
“Đây không phải một hạt cơm, mà là một con gà…”
“Mẹ nó, tính tiền mau!”
Jihoon dúi thẻ vào tay anh. Cả hai giằng qua giằng lại một chút, cuối cùng Yeongdeok nghĩ thôi thì khỏi làm tổn thương lòng tự trọng của thằng bé, nên quyết định tính tiền.
Dù sao, đàn ông 23 tuổi cũng phải giữ chút sĩ diện.
Nhìn biểu cảm cậu ta, Yeongdeok hơi mềm lòng.
“Đừng nhìn tôi kiểu đó.”
“Tôi làm gì?”
“Còn nói trống không nữa. Tôi mà đánh giá một sao là do thái độ phục vụ đấy.”
“Muốn làm gì thì làm.”
Thanh toán xong, Yeongdeok đưa lại thẻ. Jihoon giật lấy rồi bước ra khỏi quán, mặt hằm hằm như bị móc túi.
Mấy ngày đầu khai trương chỉ lèo tèo dăm ba khách, nhưng hôm nay quán lại khá đông. Có vẻ nhờ cú truyền thông ồn ào kia.
Yeongdeok mỉm cười, tiếp tục chiên gà, phục vụ khách tới lui đến tận hai giờ sáng.
Sau khi dọn dẹp đóng quán, anh nhớ tới lời đe dọa của Jihoon và mở điện thoại kiểm tra đánh giá.
Không có sao nào cả. Càng không có đánh giá một sao.
Đúng là đáng thương. Đó là nhận xét duy nhất của Yeongdeok dành cho Jihoon.
—
Một tuần sau ngày khai trương, nhân vật chính của Không với ám ảnh, Eungyeol, có buổi gặp riêng với một trong các ứng cử viên cho vị trí “nam chính” – Baek Seonwoo.
“Hôm nay cậu muốn ăn gì? Tôi mời.”
“Gà.”
“Gà? Vậy đi ăn gà nhé.”
Tuy nhiên, hôm đó Eungyeol không tập trung lắm vào lời Seonwoo. Những lời Jihoon nói vài hôm trước vẫn cứ quanh quẩn trong đầu.
Sau buổi học, Eungyeol đi bộ về nhà thì tình cờ thấy Jihoon vừa bước ra khỏi một cửa hàng.
“Ơ? Jihoon.”
“À, Lee Eungyeol.”
Jihoon có vẻ không vui lắm khi gặp Eungyeol. Cậu nhìn vào bảng hiệu tiệm phía sau: Yeongdeok Chicken.
Rõ ràng Jihoon đã có quán gà ruột, sao giờ lại ghé nơi này?
“Sao cậu lại ra từ đó? Đổi quán yêu thích rồi à?”
“Không. Chỉ là thấy có quán mới, ghé thử thôi. Nhưng mà cậu đừng tới đây.”
“Sao vậy?”
Eungyeol nghiêng đầu khó hiểu.
“Chỗ đó do Cha Yeongdeok—à không, Cha Dowon mở.”
“Dowon á?”
“Bực mình là… gà ngon thật.”
Jihoon tặc lưỡi rồi bỏ đi trước, để lại Eungyeol phía sau.
Eungyeol đuổi theo, hỏi: “Sao Dowon lại mở quán gà?”
“Tôi đâu biết. Nghĩ lại thì… anh ta đúng là điên thật. Lúc thì như thế này, lúc thì như thế kia, không đoán nổi suy nghĩ gì cả.”
—
Kết thúc đoạn hồi tưởng, Eungyeol nhìn sang Seonwoo. Đối phương mỉm cười dịu dàng, mắt cong lên.
“Sao lại nhìn tôi với vẻ mặt đáng yêu vậy?”
“Cậu nghe nói chưa, Dowon mở quán gà đấy.”
“Cái gì? Cha Dowon mở quán gà á?”
Seonwoo chớp mắt vài cái, rồi phá lên cười.
“Hắn đang làm đủ trò để thu hút sự chú ý của cậu nhỉ? Mở quán gà luôn? Biết cách tiêu tiền thật đấy.”
“Đừng để ý hắn. Loại người như hắn chỉ biết làm việc, ngoài ra chẳng giỏi gì cả, nhất là mấy việc xã giao.”
Nghe Seonwoo lạnh giọng nói xấu Dowon, Eungyeol nuốt nước bọt. Nụ cười của Seonwoo ánh lên một tia tối tăm, có chút xa lạ.
“Người như hắn mà đi bán gà? Nực cười. Không biết trụ được bao lâu nữa.”
Seonwoo vốn hiểu rõ Cha Dowon. Theo cậu ta nghĩ, nhiều lắm cũng sống được một tháng.
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Tỏi
hóng chap mới, không biết có bản engsub không ạ?