Chương 19
Chương 19
Khi Yeongdeok bình thản chỉ ra sự thật, khóe môi Jihoon giật giật, rồi cậu đứng bật dậy khỏi ghế.
“Nghĩ lại thì… tôi đang dựng video dở. Để lát tôi qua chơi tiếp.”
“Nếu thích thì cậu có thể mang về.”
Lời đề nghị của Yeongdeok khiến Jihoon khựng lại. Không do dự, cậu cầm luôn máy chơi game.
“Vậy tôi mượn nhé.”
“Sao hôm nay ngoan ngoãn vậy?”
“Anh làm phiền tôi bao nhiêu lần rồi, tôi được hưởng chút ưu đãi cũng phải thôi.”
Jihoon ôm máy rời khỏi nhà Yeongdeok. Yeongdeok nhìn theo bóng lưng cậu biến mất, nhưng khi tiếng hét từ nhân vật vang lên trong game, cậu lại tập trung vào màn hình.
Đến giờ mở tiệm, Yeongdeok rời ghế, bắt đầu ngày làm việc ở quán gà của mình.
“Anh ơi?”
Trong lúc đang dọn bàn khách vừa rời đi, Yeongdeok nghe có người gọi, bèn bước tới.
Khách chỉ vào bảng menu, nơi chỉ có gà rán và gà sốt, rồi hỏi:
“Ở đây chỉ có hai món này thôi hả anh?”
“À… vâng, đúng rồi.”
Yeongdeok trả lời bằng giọng khách sáo, nghe khá gượng gạo. Vị khách nhìn anh một cái đầy tò mò rồi lại dán mắt vào menu, như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Anh chưa từng nghĩ đến việc thêm món mới à?”
“Món mới?”
“Vâng. Tôi nghĩ nếu có thêm vài lựa chọn thì sẽ tốt hơn.”
Cuối cùng, khách vẫn gọi một phần gà rán, vẻ mặt hơi thất vọng.
Ngay cả sau khi khách rời đi—thậm chí đến khi đóng cửa—Yeongdeok vẫn nhớ lời người đó nói.
Thêm hương vị mới cho gà…
Sau khi về nhà và ngủ một giấc, Yeongdeok quyết định thử phát triển các công thức gà mới, lấy cảm hứng từ lời góp ý hôm qua.
Mint chocolate, gà kim chi, gà khoai lang, gà cay… lần lượt ra đời. Sau khi bày hết lên đĩa, ăn thử từng món, cậu thấy chúng cũng không tệ—ít nhất là với khẩu vị của mình.
Có nên nhờ Jihoon thử không nhỉ?
Tuy biết Jihoon từng không đánh giá nghiêm túc, nhưng ngoài cậu ta ra, Yeongdeok chẳng biết nhờ ai khác.
Thế là Yeongdeok xếp từng miếng gà lên đĩa, rồi nhấn chuông trước cửa nhà Jihoon.
Không hiểu sao hôm nay Jihoon mở cửa rất nhanh. Cậu khoanh tay, tựa vào khung cửa, trừng mắt nhìn Yeongdeok.
“Có chuyện gì? Nếu không phải tới trả máy game thì tôi không nghe đâu.”
Thế thì khỏi nói, dùng hành động là được.
Yeongdeok lặng lẽ giơ đĩa gà ra. Thấy mấy miếng gà màu sắc kỳ lạ, sắc mặt Jihoon tối sầm.
“Cái này không phải thức ăn cho chó đấy chứ? Anh bắt tôi ăn cái này thật à?”
“Cậu nói vậy là xúc phạm đấy. Tôi ăn rồi, và đảm bảo là dành cho người.”
“Miếng kia màu bạc hà? Giống y như mấy meme thuốc giảm thèm ăn tôi thấy trên mạng.”
“Gà vị mint chocolate đó. Tôi muốn cậu nếm thử rồi góp ý cho tôi.”
“Chà… tôi phải ăn cái này thật sao?”
Jihoon định đuổi người bằng vài câu khó nghe, nhưng thấy Yeongdeok không chịu đi, cậu đành nhượng bộ.
Nghĩ một lúc, Jihoon miễn cưỡng mở cửa cho cậu vào.
“Này, lại đây.”
Tuy không thích giọng ra lệnh của Jihoon, Yeongdeok vẫn đi theo vào nhà.
“Ngồi đây.”
“Cậu đừng nói kiểu ra lệnh nữa.”
Bất chấp lời phàn nàn, Jihoon vẫn ấn vai Yeongdeok xuống, bắt anh ngồi bệt dưới sàn. Rồi cậu lấy máy game ra, đưa cho anh.
“Nghe đây. Nếu tôi thắng, anh đi ra ngoài. Nếu anh thắng, mỗi lần thắng tôi sẽ ăn một miếng gà.”
“Tại sao tôi phải nghe theo luật của cậu?”
“Anh mà nghĩ thế thì tôi cũng đâu cần ăn cái món gớm ghiếc này? Tôi đang giúp anh đấy. Bớt nói và chơi đi.”
Bị ép sát ván như vậy, Yeongdeok đành nhận lấy tay cầm.
“Ít nhất cũng nói cho tôi biết là game gì chứ?”
“Nó giống Blue Marble thôi. Anh chơi rồi đúng không?”
“Chưa.”
“Chơi đại đi rồi biết. Ván đầu coi như trận thử.”
Dù không hài lòng với cách giải thích cộc lốc của Jihoon, Yeongdeok vẫn nhìn vào màn hình, nhớ lại chuyện nên duy trì mối quan hệ tốt với cậu ta.
Chơi thử một ván, anh nhận ra luật khá đơn giản: đổ xúc xắc di chuyển, sau mỗi lượt có mini game để gom xu.
Jihoon thắng ván đầu. Cậu cười toe:
“Sao vậy, Cha Yeongdeok? Chơi FPS thì giỏi, còn mấy trò này thì gà?”
“Cậu nói tôi tệ hả? Ván đầu tôi mới thử thôi.”
“Vậy thì chơi nghiêm túc đi.”
Tự tin tràn đầy, Jihoon nhe răng cười, bắt đầu ván tiếp theo.
Nắm rõ luật sau trận trước, lần này Yeongdeok cầm tay cầm với thái độ nghiêm túc, mắt lóe sáng.
Từ đó trở đi—
“Cái quỷ gì…”
“…Anh lại thắng?”
“Thật đấy à? Đổ đôi sáu bốn lần liên tiếp là thế nào? Anh khai thật đi, làm gì với game thế?”
“May mắn cũng là một dạng kỹ năng.”
“Chơi tiếp!”
“Khoan đã—”
Đang chơi, Yeongdeok gật đầu về phía đĩa gà đã nguội.
Jihoon chửi thầm, miễn cưỡng cầm miếng gà kim chi lên ăn.
Nhai vài cái, cổ họng cậu khẽ động.
“Nhìn vậy mà… vị không tệ.”
“Tôi làm mà, đương nhiên rồi.”
Thấy được khen, vai Yeongdeok hơi nhô lên.
“Anh tự tin quá đáng ghét. Nó chỉ ngon so với vẻ ngoài thôi, hiểu chưa?”
Sau khi lau tay bằng khăn giấy, Jihoon lại cầm tay cầm lên, ánh mắt sáng rực chiến ý.
Nhưng giờ thì Yeongdeok đã nắm trọn luật chơi, không còn chuyện thua nữa.
Tính tới ván thứ tám, Jihoon thua sấp mặt, suýt nữa ném tay cầm. Nhưng nghĩ tới giá tiền, cậu ráng đặt xuống nhẹ nhàng.
“Mẹ nó…”
Yeongdeok liếc điện thoại. Gần đến giờ mở quán rồi.
“Tôi đi nhé.”
Đĩa gà đã sạch bách—nạn nhân là Jihoon. Đạt được mục đích, Yeongdeok đứng dậy rời đi.
Nhưng Jihoon túm tay áo anh lại, mắt nâu sẫm ánh lên dữ dội.
“Đi đâu? Ngồi xuống chơi tiếp.”
“Tôi phải mở tiệm. Và đừng ra lệnh kiểu đó nữa.”
“Chơi thêm ván nữa thôi. Một ván duy nhất.”
Yeongdeok liếc đồng hồ. Cũng phải đi thật rồi… nhưng nghĩ cũng nên kết liễu nốt ván cuối cho gọn.
Trên đời có ai lỳ như cậu ta không chứ…
“Lần này tôi sẽ thắng.”
Tự tin là thế, nhưng càng chơi mặt Jihoon càng căng như dây đàn.
Cuối cùng, ván thứ chín kết thúc—và người thắng vẫn là Yeongdeok.
Jihoon nhìn chằm chằm vào dòng chữ LOSE to đùng hiện trên màn hình.
“Không thể nào. Thua 9 ván liên tiếp á? Có tồn tại kiểu đó luôn hả?”
“Tôi đi được chưa?”
Không ai đáp lời. Jihoon chỉ lẩm bẩm trong miệng.
Yeongdeok liếc cậu lần nữa rồi rời đi.
Đã đến lúc mở quán thật rồi.
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Tỏi