Chương 2
Chương 2
“Dowon à, cậu chưa từng ăn gà rán à?”
“Gà rán? Chưa bao giờ.”
“Thế còn mì gói?”
“Cũng chưa ăn luôn.”
“Trời ơi… Thế cậu sống kiểu gì vậy? Nghe như không có chút niềm vui nào trong cuộc sống luôn á!”
Từ ngày đầu gặp Eungyeol, Dowon đã bắt đầu ghé cửa hàng tiện lợi nơi cậu ấy làm việc mỗi ngày sau giờ làm. Nhờ vậy, cả hai dần trở nên thân thiết, và Dowon lần đầu cảm nhận được một tình bạn thật sự.
Eungyeol là sinh viên đại học hai mươi ba tuổi, làm thêm để trang trải học phí. Cậu ấy từng bảo rằng hai người hơn kém nhau năm tuổi.
“Giờ thử ăn gà một lần xem sao?”
“Gà á?”
Dowon chưa từng ăn gà trong đời. Một phần vì ảnh hưởng từ gia đình, phần còn lại là do bản thân cậu cho rằng đó chỉ là loại đồ ăn rẻ tiền, không lành mạnh.
Ngay khi bước vào quán, mùi dầu chiên ngập ngụa khiến Dowon nhăn mặt. Không đến mức khó chịu, nhưng dạ dày cậu lập tức quặn lại. Những người khách khác thì hồn nhiên cầm tay không bốc gà ăn, tiếng nhai rôm rốp vang lên khắp nơi—quá mức thô tục, Dowon nghĩ thầm, khó hiểu vì sao Eungyeol lại đưa mình tới một nơi thế này.
“Biết đâu cậu lại thấy ngon thì sao.” Eungyeol cười.
Dowon chắc chắn mình sẽ không thấy ngon, nhưng cũng không ngăn cản Eungyeol gọi món. Sau một lúc chờ đợi, dĩa gà cuối cùng cũng được mang lên: từng miếng gà vàng ruộm, óng ánh dầu mỡ. Mới nhìn thôi mà Dowon đã thấy lượng máu trong người tụt xuống vài phần.
“Thôi, tôi không ăn đâu. Tôi trả tiền, cậu cứ ăn thoải mái.”
“Thử một miếng thôi mà.”
Eungyeol dùng nĩa xiên lấy một miếng không xương, đưa tới trước mặt. Dowon kháng cự đôi chút, nhưng trước sự nài nỉ dai dẳng, cuối cùng cũng nhắm mắt cắn thử.
Ngay khi nhai, mắt cậu lập tức mở to. Hương vị vỡ òa nơi đầu lưỡi: lớp vỏ giòn tan, thịt bên trong mềm mại; càng nhai, mọi thứ lại càng hòa quyện một cách hoàn hảo. Một hương vị mà cậu chưa từng nếm trải.
“Sao? Ngon đúng không?”
“…Ừm.”
“Để tôi trả. Dù sao tôi là người kéo cậu tới đây mà.” Eungyeol cười tươi. Khoảnh khắc đó, một thứ cảm xúc lạ lẫm khẽ lay động trong lòng Dowon. Hương vị của món gà, và cả sự ấm áp trong tim—tất cả đều là lần đầu tiên.
Cuối cùng, hai người cùng nhau ăn sạch dĩa gà, bất chấp sự ghét bỏ ban đầu của Dowon.
Lúc rời khỏi quán, một nhóm người mặc áo thể thao đẫm mồ hôi đi vào.
“Jihoon!” Eungyeol gọi.
“À, Eungyeol.”
“Vừa chơi bóng rổ xong à?”
“Ừ, tụi tớ định vào làm vài chai với gà…”
Ánh mắt Jihoon lướt qua người Dowon đầy dò xét. Không thích bị đánh giá, Dowon trừng mắt nhìn lại.
“Người này là ai vậy?” Jihoon hất cằm về phía cậu.
“Người không có phép lịch sự đấy à.” Dowon lạnh lùng đáp.
“Cậu vừa nói gì?”
“Cái thái độ đó là do cha mẹ dạy cậu sao?”
“Cái thằng khốn…”
Jihoon bước lên một bước, nhưng Dowon không hề lùi. Nhận ra không khí đang căng thẳng, Eungyeol vội chen vào giữa.
“Sao mới gặp nhau mà đã gây sự rồi? Jihoon, cậu vào ăn đi. Dowon, đi thôi.”
“Khoan đã, Eungyeol—người này là ai vậy?”
“Lát tôi giải thích. Tôi gọi cho cậu sau!” Eungyeol giơ điện thoại lên vẫy vẫy rồi kéo Dowon đi. Dù đã ra đến cửa, ánh mắt Dowon vẫn không rời khỏi Jihoon.
“Ai mà khó ưa dữ vậy chứ?” Cậu càu nhàu khi vừa bước ra ngoài.
“À, Seo Jihoon—bạn thanh mai trúc mã của tôi. Hồi đại học cũng học chung trường.” Từ trong quán, Jihoon vẫn đang lườm theo. Ánh mắt đó, thái độ đó—Dowon không ưa nổi chút nào.
—
Hôm khác, Dowon ghé cửa hàng tiện lợi vào gần giờ đóng cửa, lại thấy Eungyeol đang đứng nói chuyện với một người đàn ông. Người đó đưa tay vén tóc Eungyeol, còn đặt tay lên vai cậu ấy. Eungyeol mỉm cười, không hề né tránh.
Dowon tiến lại gần. Người kia quay lại. Vừa nhìn thấy gương mặt láu cá đó, Dowon nhận ra ngay—Baek Seonwoo, kẻ mà cậu chưa từng hợp nổi, lần nào gặp là lần đó cãi vã.
“Cậu quen Eungyeol kiểu gì vậy?” Dowon gằn giọng.
“Căng quá vậy? Tôi cần xin phép cậu mới được gặp người khác à, anh Cha Dowon?” Seonwoo cười đểu khiến huyệt thái dương Dowon giật mạnh. Tim cậu đập thình thịch—nặng nề, dồn dập, nghẹt thở.
“Nhìn ánh mắt kìa—muốn giết người luôn hả?” Seonwoo cười khẩy.
Không thể chịu nổi nữa, Dowon nắm lấy cổ tay Eungyeol kéo đi.
“Khoan, Dowon!” Eungyeol kêu lên, nhưng cậu mặc kệ, cứ thế kéo cho đến khi chỉ còn hai người. Lúc buông tay, cổ tay Eungyeol in hằn một vệt đỏ.
“Cậu đang làm gì vậy? Thật sự đấy.” Eungyeol cau mày, vừa xoa cổ tay vừa trừng mắt nhìn cậu.
Không nói lời xin lỗi, Dowon đặt tay lên vai cậu ấy. “Tôi không muốn cậu gặp cái tên đó, cũng không muốn cậu qua lại với thư ký Ha, hay cả cậu bạn hồi nhỏ kia. Tôi muốn cậu chỉ ở bên tôi—chỉ nhìn tôi, chỉ nghĩ về tôi, chỉ có tình cảm với tôi.”
Eungyeol nuốt khan. Trong mắt Dowon bùng cháy một ngọn lửa lạnh lẽo. “Cảm giác này là gì vậy? Tôi muốn cậu thuộc về tôi—chỉ riêng tôi.”
Cảm giác chiếm hữu quá đỗi nặng nề khiến Eungyeol khựng lại. “T-Tôi xin lỗi.” Cúi đầu, cậu quay người bỏ chạy.
Sau đó, Eungyeol nghỉ việc ở cửa hàng và không còn bắt máy khi Dowon gọi đến.
“Tch.” Dowon siết chặt điện thoại, suýt nữa làm vỡ cả vỏ máy khi chuông vẫn cứ đổ dài. “Nếu cậu ấy định tránh mặt tôi…” Ánh mắt Dowon lóe lên đầy nguy hiểm. “Vậy thì tôi sẽ cho cậu ấy biết—không bao giờ thoát khỏi tôi được đâu.”
Nhóm dịch Bunz Zm
Trans/Edit: Tỏi
Nhắc nhở nè: chưa vô mạch truyện chính đâu nhen. Yêu yêu.
hóng chap mới, không biết có bản engsub không ạ?