Chương 4
Chương 4
Mất đi mục đích sống chỉ trong chớp mắt, Dowon suốt ngày giam mình trong nhà, chẳng khác gì người không còn hơi thở. Toàn thân nặng nề, lồng ngực như bị bóp nghẹt, vậy mà cậu vẫn không thể hiểu vì sao bản thân lại cảm thấy như vậy—và chính điều đó càng khiến cậu khó thở hơn.
Trước đây, hễ không hiểu gì, cậu sẽ hỏi Wonjin. Nhưng giờ, bên cạnh cậu chẳng còn ai, kể cả Wonjin. Điều đó cũng chẳng có gì lạ. Dowon trước nay chỉ biết vùi đầu vào công việc, chẳng buồn xây dựng mối quan hệ nào. Giờ mất tất cả, người duy nhất còn lại để cậu níu lấy… là Eungyeol.
“Eungyeol…”
Khát khao gọi tên ấy như người lạc giữa sa mạc tìm kiếm ốc đảo, Dowon lảo đảo bước ra khỏi nhà. Khi băng qua đường, một chiếc xe tải lao tới với đèn pha nhấp nháy dữ dội, chẳng hề có dấu hiệu giảm tốc.
Tiếng còi chói tai dội vào tai cậu. Ánh đèn lóe lên trong mắt. Chiếc xe lao đến quá nhanh, Dowon không thể né kịp. Cậu chỉ thấy cơ thể mình bị hất tung, rồi cả thế giới quay cuồng. Trên cao, bầu trời xanh ngắt dần hiện ra.
“Á, aaaa! Có người bị đâm xe!”
Một tiếng hét sắc lẹm vang lên. Người ta bắt đầu tụ tập quanh cậu. Dowon nằm im, nhìn đám đông ùa tới. Cậu không rên, không giật giật, đúng như cái cách một nhân vật vô cảm nên hành xử. Dù cơn đau cứa xé như thể nội tạng bị nghiền nát, cảm giác ấy dần nhạt đi, rồi đôi mắt cậu từ từ khép lại.
Đó là cái kết cho Cha Dowon—một nhân vật bị xoá sổ.
【zangnan123: Kết kiểu xe tải tông… Rối rắm thật, nhưng truyện này vốn đâu có kết cấu đàng hoàng từ đầu. Thôi kệ, gặp lại Cha Dowon dưới thân phận quý tộc chuyển sinh vậy. Cười muốn xỉu】
【seonugong: Cái gì vậy? Chửi nhiều thế mà cậu ta chết rồi, tự nhiên lại thấy buồn…】
【Tui cũng vậy á… Nhân vật này lạ thật mà. Cũng buồn ghê á…】
【kaki33: Nhịn lâu quá rồi, nay tôi phải nói. Truyện này là một mớ hỗn độn đúng nghĩa. Có mình tôi thấy nó dở không? Ban đầu nhân vật chính là Cha Dowon, rồi biến thành phản diện, giờ còn giết luôn. Tôi bị điên hay mấy người mới là bất thường vậy?】
【Ừ thì cũng kỳ thật… nhưng mà nhiều người thích mấy nhân vật khác hơn Dowon thôi mà. Nhưng cũng thấy tiếc lắm á…】
【Có gì lạ đâu? Tên truyện là “Nói Không Với Ám Ảnh” mà. Ngay từ đầu Cha Dowon đâu phải nhân vật chính.】
“Khốn kiếp… Người ta chết rồi còn muốn tôi làm gì nữa? Làm gì cũng bị chửi.”
Ngay trước mắt Dowon—đôi mắt vốn đáng lẽ đã khép lại—một cảnh tượng kỳ lạ hiện ra. Có một người đàn ông gập lưng trước màn hình, lướt chuột liên tục, vẻ mặt bực tức.
“…Gì đây? Đáng ra tôi mới là người bị xe đâm chứ.”
Dowon khoanh tay, đứng nhìn. Trong lúc ấy, trước mắt cậu dày đặc những dòng chữ lạ hoắc.
—
Thông tin truyện
Hạng mục: Đứng đầu
Tác phẩm: Nói Không Với Ám Ảnh
Tác giả: PetitRollang
Từ khóa: #Nhiều tuyến tình cảm #Bối cảnh hiện đại #Hơi tối
Lee Eungyeol (thụ): #Xinh đẹp #Kiên định #Tốt bụng
Cha Dowon (công1): #Chiếm hữu #Tài phiệt #Vô cảm…
—
Dowon vốn nhanh nhạy trong việc nắm bắt tình hình, nhưng lần này cậu hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Trong đầu bỗng vang lên phần tóm tắt của truyện Nói Không Với Ám Ảnh. Hàng loạt thông tin tấp vào, khiến đầu óc cậu như muốn nổ tung.
—
Baek Seonwoo (công2): #Đẹp trai #Tốt bụng #Lém lỉnh
Seo Jihoon (công3)
Ha Wonjin (công4)
Tóm tắt: Eungyeol, sinh viên đại học bình thường, gặp Cha Dowon là giám đốc tập đoàn Seongjin khi đi làm thêm tại cửa hàng tiện lợi. Dowon dần trở nên ám ảnh với Eungyeol là người đầu tiên thật lòng quan tâm cậu. Sau đó, Baek Seonwoo người mang thù với Dowon tiếp cận Eungyeol. Rồi đến Ha Wonjin gặp Eungyeol nhờ Dowon. Cuối cùng là Seo Jihoon, người bạn thanh mai trúc mã. Tất cả đều dần yêu Eungyeol.
—
Khi những dòng chữ tan biến, đau đớn trong đầu cũng dịu lại, Dowon hiểu được một sự thật không thể chối cãi. Cậu chỉ là một nhân vật trong truyện. Và thế giới mà cậu sống chỉ là một mớ hư cấu được dựng nên bởi người đang ngồi thở phì phò trước màn hình kia.
Tác giả.
Nhận ra điều đó, Dowon đưa tay như muốn bóp cổ kẻ đã hủy hoại mình. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy cơ thể như bị một lực vô hình kéo đi.
Không thể tha thứ cho tên đó. Không thể để hắn sống yên ổn được. Cậu nghiến răng, vùng vẫy, nhưng dần dần mất đi sức lực. Mi mắt khẽ rung, rồi sụp hẳn. Màn đêm nuốt trọn tầm nhìn của cậu.
—
Ánh sáng chói gắt xuyên qua hàng mi.
Dowon mở mắt, phát hiện trời đã sáng. Bình thường, cậu sẽ bật dậy và bắt đầu ngày mới như thường lệ. Nhưng hôm nay, cơ thể cậu không nhúc nhích nổi. Chỉ lặng lẽ nằm đó, trân trân nhìn trần nhà.
Một màu đen tuyền, trơn láng, quá quen thuộc.
“Nếu trần nhà màu đen… thì đây không phải bệnh viện.”
Cậu nghiêng đầu nhìn quanh. Không gian hiện đại, sạch sẽ, đúng là căn nhà mình vẫn sống.
“…Sao mình lại ở đây? Không phải mình đã chết rồi sao?”
Không thể hiểu nổi tình huống hiện tại, Dowon nằm yên, cố sắp xếp lại dòng suy nghĩ. Có khi nào… mọi chuyện, từ lúc ra ngoài tìm Eungyeol, chỉ là một giấc mơ? Nhưng cảm giác đó quá thật—đau đớn xé gan xé ruột, âm thanh xôn xao, nền đường lạnh cứng dưới lưng…
Dowon chớp mắt. Mắt vẫn nhìn lên trần. Rồi cứ nhìn mãi, cho đến khi ngày hóa đêm, rồi sáng lại.
Bzzz. Bzzz.
Điện thoại rung lên, kéo cậu trở về thực tại. Cuối cùng cũng cử động, Dowon cầm máy lên kiểm tra.
【Thư ký Ha Wonjin】
Là cuộc gọi đầu tiên từ Wonjin—kẻ đã âm thầm đẩy cậu xuống đáy vực. Dowon chẳng muốn nghe, nhưng rồi lại nhấn nút nhận cuộc gọi, chỉ để biết xem hắn định nói gì.
“Giám đốc Cha, xe đang chờ dưới bãi đỗ. Khi nào cậu sẵn sàng đến công ty thì—”
Cạch.
Dowon cúp máy giữa chừng. Lập tức kiểm tra ngày tháng:
【Ngày 16 tháng 9 năm 20XX – Thứ hai】
Vẫn nằm yên trên giường, môi Dowon nhếch lên. Một tiếng cười khẽ thoát ra từ khóe miệng, rồi dần lớn hơn.
“Khà… khà khà…”
Cậu cười như kẻ điên trong một lúc lâu. Cuối cùng thì cũng hiểu: thời gian… đã quay ngược. Không—chính xác hơn là “chương truyện” đã được khởi động lại.
Vì đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết.
Dowon bật dậy, nhanh chóng mở điện thoại tra cứu. Cậu tìm Nói Không Với Ám Ảnh thì không có kết quả gì đặc biệt. Chuyển sang tìm PetitRollang và hàng loạt kết quả hiện lên màn hình.
—
Bài báo về PetitRollang
Tác giả PetitRollang là ai? Kiếm hơn 100 triệu mỗi tháng?
Từ truyện tranh đến phim truyền hình, giờ cả điện ảnh! PetitRollang – cái tên không thể ngăn cản
Quái vật làng tiểu thuyết mạng: PetitRollang cán mốc 100 tỷ lượt đọc!
—
Đọc xong, Dowon khẽ bật cười khinh khỉnh.
“Bọn viết mấy bài như này mà vẫn sống phè phỡn sao? Phí cả oxy.”
Cậu bấm vào một truyện khác được gắn tên tác giả đó để xem đánh giá.
—
Đánh giá truyện: “Lười Đặt Tên Quá”
Tác giả: PetitRollang
Đánh giá: ⭐⭐⭐⭐⭐ (5.0 sao)
(100 triệu lượt bình luận)
【iwakwak99: Tác giả là thiên tài thật sự! Sau khi đọc truyện này, tôi không còn hứng với truyện nào khác luôn. Tác giả, mau chịu trách nhiệm đi!】
【bbuddirollang44: Truyện hay tới mức vừa cười vừa khóc. Khóc xong lại cười tiếp. Khóc nữa. Cười nữa. Recommend hết mình luôn!】
【sin486909: Kể từ hôm nay, tôi chính thức từ bỏ vai trò “fan” để hòa làm một với PetitRollang. Có một tỷ fan, tôi là một. Có một triệu, tôi cũng là một. Có một người duy nhất, thì đó là tôi. Mà nếu không còn fan nào nữa… chắc là tôi chết rồi. PetitRollang, ánh sáng và bóng tối, nước mắt và nụ cười của tôi—tất cả đều là cậu.】
【donkasumatitji33: PetitRollang… cậu là thần linh của giới viết truyện mạng à? Tôi muốn bắt cóc cậu về, cho ăn sườn chiên rồi bắt viết mãi mãi…】
—
“Thật nực cười.”
Dowon đóng màn hình, mặt không đổi sắc. Lời khen tràn lan, nhưng chỉ khiến cậu càng thêm bực bội.
Cậu lướt qua một loạt bài viết, và dần hiểu ra: ở thế giới này, PetitRollang là thiên tài. Là ngòi bút vàng. Là tác giả có tác phẩm được chuyển thể hàng loạt. Là “thần”.
Mà cái “thần” đó… lại là kẻ biến cậu thành phản diện rẻ tiền, rồi giết quách đi trong vài dòng.
Dowon nhìn chằm chằm vào tên “PetitRollang” trên màn hình. Ngón tay siết chặt.
Giờ thì cậu đã biết mọi chuyện. Và mục tiêu duy nhất còn lại trong đời cậu… chính là trả thù.
Không phải Ha Wonjin.
Không phải Eungyeol.
Không phải ông nội Cha Heeseok.
Mà là tên tác giả hạ cấp, người đã biến cậu thành trò hề cho thiên hạ xem—PetitRollang.
Dowon nheo mắt, ánh nhìn lạnh buốt như dao.
Dù có là trời đất cũng không cản được cậu—người đàn ông đã quyết tâm lật lại cả cốt truyện.
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Tỏi