Chương 5
Chương 5
Nhưng mà… trả thù PetitRollang kiểu gì đây chứ?
Dowon vừa nghĩ vừa chậm rãi vuốt cằm. Ngay lúc ấy, điện thoại lại đổ chuông. Trên màn hình hiện lên cái tên quen thuộc: Ha Wonjin.
Cậu thở dài, chuyển máy sang chế độ im lặng. Mệt mỏi với những cuộc gọi không ngừng.
PetitRollang vốn không thuộc về thế giới này. Cậu không thể gặp, cũng chẳng thể lần ra dấu vết. Một người không tồn tại thực sự thì phải trả thù bằng cách nào?
Ngay khi dòng suy nghĩ sắp rơi vào tuyệt vọng, trong đầu Dowon vụt qua một ý tưởng táo bạo—một kế hoạch xảo quyệt nghe chừng lại rất khả thi.
Nếu thế giới này là một cuốn tiểu thuyết, còn PetitRollang là kẻ đã tạo ra nó, vậy thì phá hỏng toàn bộ cốt truyện… chẳng phải chính là cách trả thù hoàn hảo nhất sao?
Nhớ lại sự nhạy cảm đến khó chịu của PetitRollang với bình luận tiêu cực, Dowon khoác chiếc áo vest lên vai.
Việc đầu tiên cần làm: kiểm tra xem có “lực ép cốt truyện” nào đang điều khiển câu chuyện theo hướng định sẵn hay không. Nếu thật sự có, việc phá hỏng nội dung sẽ bất khả thi.
Cậu cũng cần xác định tác giả có thể can thiệp được đến mức nào.
Không chần chừ thêm, Dowon mở cửa bước ra khỏi nhà.
Và đúng lúc ấy, có thứ gì đó đột ngột xuất hiện trước mắt cậu.
Dowon giật mình. Là Wonjin, đang cúi người chào rất lễ phép.
“Chào buổi sáng, Giám đốc Cha.”
“Cậu không nghe máy, cũng không xuống nhà, mà giờ sắp đến giờ họp điều hành rồi… nên tôi mạn phép lên đón cậu.”
Dowon lặng lẽ nhìn Wonjin—lần đầu tiên hai người gặp mặt lại thế này, sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra.
Wonjin trông vẫn y như cũ, gương mặt trẻ trung, kính gọng bạc tròn, dáng vẻ lễ độ… Nhưng trong lòng Dowon chỉ còn lại cảm giác mệt mỏi.
Ha Wonjin—người từng là cấp dưới đáng tin cậy nhất, chỉ sau mỗi Eungyeol.
Nhưng cậu ta đã phản bội cậu.
Dù bề ngoài dịu dàng, Wonjin vẫn là người đẩy cậu xuống đáy. Nhưng giờ Dowon đã biết rõ sự thật: tất cả chỉ là trò đùa trong một cuốn tiểu thuyết. Còn cậu… chỉ là một nhân vật bị điều khiển bởi ngòi bút kia.
Vậy nên, kẻ cậu cần trả thù, không phải là Wonjin—mà là PetitRollang.
Dowon không nói gì, chỉ lặng lẽ bấm nút thang máy. Thang đến, cậu bước vào. Wonjin vội vàng theo sau.
“Hôm nay là buổi họp điều hành, như cậu biết rồi đấy.”
Dowon chẳng buồn đáp, chỉ bấm nút tầng một.
“Chủ tịch cũng sẽ tham dự, buổi họp này rất quan tr—Khoan đã, sao cậu lại bấm tầng một? Xe đang đỗ ở tầng hầm mà.”
“Dù là họp điều hành hay gì cũng thế, tôi không đi.”
“Hả…? Nhưng cậu không nghe tôi à? Hôm nay có mặt cả chủ tịch…”
“Tôi chẳng quan tâm đến ông ta, hay bất kỳ ai nữa.”
Chỉ vì không cùng dòng máu mà họ đã vứt bỏ cậu. Vậy thì giờ, cậu còn bận tâm làm gì?
Suốt bao năm sống chết vì công ty, đổi lại chỉ là sự rũ bỏ. Nghĩ đến mà thấy nực cười.
Dowon chỉnh lại cổ áo, bước ra khỏi thang máy ở tầng trệt. Đứng một lúc, cậu lặng lẽ đảo mắt quan sát khung cảnh quen thuộc.
Mọi thứ vẫn y nguyên. Nhưng giờ đây, biết rằng tất cả chỉ là bối cảnh rẻ tiền trong một cuốn truyện rác, Dowon cảm thấy máu trong người sôi lên.
Muốn đập phá mọi thứ.
“Giám đốc Cha, hôm nay cậu vẫn nên đến công ty thì hơn. Nếu muốn nghỉ, để hôm khác cũng được…”
Dowon lờ đi, quay gót rời khỏi sảnh.
Cách duy nhất để kiểm tra “lực ép cốt truyện” có tồn tại hay không—là làm những việc mà Cha Dowon thật sự sẽ không bao giờ làm.
Cậu đi một vòng quanh khu trung tâm, vừa quan sát vừa suy tính. Đến khi bước ngang qua một người đàn ông đang nhìn điện thoại, Dowon bất ngờ dừng lại.
Người kia toan tránh sang bên, nhưng Dowon lại bước tới chắn đường.
“…Cái gì đây?”
Thấy Dowon không nhúc nhích, người đàn ông ngẩng đầu, vẻ khó chịu hiện rõ. Đáp lại ánh nhìn đó, Dowon lạnh lùng giật phắt điện thoại trên tay hắn.
Mặt sau điện thoại hiện rõ logo của Seongjin Electronics—công ty của ông nội cậu.
“Seongjin? Không ngờ còn người dùng cái điện thoại rác rưởi này.”
“Gì cơ? Cậu là ai mà dám—”
Dowon không đáp. Cậu buông điện thoại xuống đất rồi giẫm mạnh lên.
Một tiếng “rắc” khô khốc vang lên. Mặt kính nứt toác. Mảnh điện thoại từng trơn bóng nay vỡ nát dưới chân.
Cảm giác ấy—cảm giác giải phóng dâng lên, nhẹ bẫng như trút được một tảng đá trong lòng.
“Khà… Khà khà…”
Dowon khẽ cười, rồi chạy vụt đi.
“Hả? Này! Cậu đứng lại! Đứng lại đó!”
“In… In giám đốc!!”
Cha Dowon thật sự—chắc chắn không bao giờ làm ra mấy trò hạ cấp thế này.
Nhưng cậu đã làm. Thậm chí làm liều, làm loạn. Vậy mà… thế giới vẫn bình yên như chẳng có chuyện gì. Không một vết rạn.
“Vậy nếu tôi giết hết các nhân vật thì sao? Hay cho nổ tung trụ sở Seongjin luôn? Rốt cuộc, giới hạn ở đâu?”
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu, thì cậu đá văng một chậu cây trước tiệm hoa.
Xoảng!
Tiếng sành vỡ vang lên chát chúa.
“Trời đất! Cậu bị gì vậy hả?!”
“Haha.”
Dowon không thèm ngoảnh lại.
Cậu vào đại một cửa hàng, bới tung mấy món đồ đang trưng bày, tiện tay lấy vài món rồi thản nhiên bước ra.
Đằng nào cũng chết một lần rồi. Cùng lắm… chết thêm lần nữa.
Nhưng đời đâu dễ thế. Niềm kiêu hãnh “phá truyện không hậu quả” của cậu chỉ kéo dài được vài giờ.
“Này! Cậu uống rượu sáng à? Uống thì cũng uống cho đàng hoàng đi chứ!”
“Tôi… tôi xin lỗi. Tôi thành thật xin lỗi…”
Wonjin khom người liên tục, vừa xin lỗi người đàn ông trung niên giận dữ vừa nhìn Dowon như muốn đốt cháy luôn cậu bằng mắt.
“Còn cái điện thoại của tôi thì sao? Vỡ tan tành thế này, còn là điện thoại hay là rác?”
“Tôi… tôi sẽ đền, nhất định sẽ đền bù cho ngài…”
“Tôi không cần cậu đền. Tôi muốn chính cái thằng kia xin lỗi!”
Một người phụ nữ có vẻ là chủ tiệm hoa chỉ tay thẳng mặt Dowon, giọng gay gắt.
Dowon cau mày trước thái độ đó, nhưng trước sự thúc ép của cảnh sát, cậu miễn cưỡng mở miệng.
“Xin lỗi.”
“Hả? Gì cơ? Xin lỗi? Cậu mấy tuổi rồi mà nói chuyện kiểu đó?”
“À, cậu ấy… từ nhỏ đã được nuôi như thiếu gia nhà giàu nên… Xin lỗi ạ, xin lỗi thật lòng ạ…”
Wonjin vừa gượng cười vừa cúi đầu rối rít, mặt như sắp khóc đến nơi.
Sau một hồi giằng co, Dowon đành bồi thường tiền. Nhờ đó mới được rời khỏi đồn cảnh sát.
Rõ ràng… không có “lực ép cốt truyện” nào cả.
Mọi thứ—từ thái độ nhân vật cho đến tiến trình câu chuyện—đều thay đổi theo hành động của cậu.
Tác giả có thể chỉnh sửa lại cốt truyện không? Cậu chưa rõ. Nhưng ít nhất, giờ thì chắc chắn một điều:
Cậu có thể tự tay phá hủy thế giới này.
Miễn là không gây tổn hại cho bản thân, Dowon sẽ làm tất cả mọi thứ có thể để trả thù.
Chỉ còn một câu hỏi duy nhất: bắt đầu từ đâu?
“Giám đốc Cha! Cậu đã làm gì hôm nay vậy hả?!”
Mặc kệ vẻ mặt nhăn nhó của Wonjin trông như vừa nuốt phải thứ gì đắng ngắt, Dowon rút điện thoại ra xem giờ.
Hàng loạt cuộc gọi nhỡ hiện lên. Từng cái tên hiện ra làm cậu không khỏi cười nhạt.
Chà, được nhiều người quan tâm thế này, đúng là vinh hạnh.
Cậu rời nhà khi trời còn sáng. Giờ đã là buổi chiều. Cảm giác mệt mỏi dâng lên, có lẽ vì cả ngày chưa ăn gì, lại còn chạy nhảy phá phách suốt.
“Tôi biết công việc dạo này khiến cậu áp lực, nhưng mà làm vậy thì…”
“Tôi muốn ăn.”
“Hả…?”
Dowon không buồn nhìn Wonjin, cứ thế rẽ sang con phố nhỏ phía trước.
Chẳng mấy chốc, một mùi thơm nức mũi phảng phất trong không khí—mùi dầu chiên giòn rụm.
Cậu dừng lại trước một cửa hàng. Biển hiệu viết: Gà Chiên Ông Nội.
Dowon trước nay không bao giờ đụng tới mấy món bình dân như gà chiên. Nhưng từ ngày bị Eungyeol ép ăn thử, cậu lại thấy… cũng ngon.
Là vì món đầu tiên Eungyeol mua cho?
Hay đơn giản vì vị ngon thật?
Chưa kịp trả lời câu hỏi ấy, chân cậu đã bước vào quán lúc nào không hay.
Dù bị phớt lờ từ nãy tới giờ, Wonjin vẫn đi theo, không quên lẩm bẩm như cái máy phát than.
“Giải thích chuyện hôm nay với chủ tịch kiểu gì đây trời…”
Cậu ta thở dài não nề, như sắp gục đến nơi.
Mà có gì đâu mà phải giải thích? Cậu sớm muộn gì cũng rời khỏi công ty thôi.
Dowon nhìn qua thực đơn, gọi món duy nhất mình biết.
“Một phần gà chiên.”
Cậu gọi món trôi chảy như người đã quen ăn lâu năm. Wonjin thì trợn mắt kinh ngạc.
“Cậu… đã từng ăn gà à?”
Dowon không trả lời. Thay vào đó, ánh mắt cậu lướt tới màn hình bán hàng ở quầy tính tiền.
Chiếc màn hình vuông ấy làm cậu nhớ đến những dòng chữ lạ hiện ra sau khi cậu chết.
【Cha Dowon (công): #ChiếmHữuĐiênCuồng…】
Ngẫm lại mới thấy, cái danh “Chiếm Hữu Điên Cuồng” là sao chứ?
“Công”? Là tiến công trong đá bóng à? Hay bóng rổ?
Nhóm dịch Bunz Zm
Trans/Edit: Tỏi
hóng chap mới, không biết có bản engsub không ạ?