Chương 6
Chương 6
Dowon lấy điện thoại ra, gõ từ khóa “ChiếmHữuĐiênCuồngCông” vào ô tìm kiếm.
Vừa nhấn nút, hàng loạt blog hiện lên với tiêu đề kiểu: “Top truyện có ChiếmHữuĐiênCuồngCông cực hay!”
Hả…? Là một thuật ngữ thường dùng trong truyện?
Thậm chí còn có mấy bộ có chữ “ChiếmHữuĐiênCuồngCông” ngay trong tên truyện.
Càng kéo xuống, cậu càng tò mò, đến khi bắt gặp một bài viết mang tiêu đề:
【Đặc điểm nhận diện Chiếm Hữu Điên Cuồng Công】
Dowon nhấn vào.
—
Xin chào cả nhà nha!
Hôm nay tụi mình sẽ cùng tìm hiểu về đặc điểm của ChiếmHữuĐiênCuồngCông!
Là dạng công yêu đương bệnh hoạn, cứ bám dính lấy thụ như keo con voi đó ạ~
Dạo này thấy dạng này nhiều lắm đúng hông~~~ (≧▽≦)
—
Dowon cau mày trước loạt emoji vô nghĩa ở cuối mỗi dòng. Nhưng vẫn tiếp tục kéo xuống.
—
Dành cho những ai cày truyện web mỏi cả tay nè~ Món này sẽ giúp các cậu!!!
Máy massage điện nha, vừa dùng cho tay, vừa dùng được cho vai, lưng, chỗ nào cũng phê!
Bài chia sẻ đến đây thôi~ Hẹn gặp ở bài sau nha~
[Bài viết được tài trợ bởi Shock Massager]
—
…Gì vậy trời?
Mặt Dowon co rúm lại vì “thông tin rác” tràn lan. Wonjin đang ngồi đối diện, nhìn biểu cảm đó mà suýt giật mình.
Đúng lúc đó, gà chiên được đem ra.
Dowon đặt điện thoại sang một bên, dùng nĩa chọc vào phần đùi gà, bắt đầu hì hục gỡ thịt bằng hai chiếc nĩa. Wonjin ngồi nhìn một lúc, cuối cùng không chịu nổi phải lên tiếng:
“Cậu dùng tay luôn sẽ dễ hơn đó.”
“Dơ lắm. Tôi không thích.”
Câu trả lời quá đỗi dứt khoát. Wonjin lặng lẽ câm nín.
Biết thế khỏi nói cho đỡ ê mặt.
Dù cứng đầu, nhưng Dowon vẫn kiên trì với hai chiếc nĩa và cuối cùng cũng gỡ được một miếng thịt. Vừa đưa vào miệng, hương vị tuyệt vời bùng nổ ngay đầu lưỡi.
Lớp bột chiên giòn rụm, thịt bên trong mềm mọng. Ngon đến mức khó tin.
Và như thường lệ, mỗi lần ăn gà chiên, cậu lại nhớ đến Eungyeol.
Hồi đó, Eungyeol thường ngồi đối diện, cười nhẹ, chậm rãi ăn từng miếng.
“Tôi sẽ tìm cách xử lý chuyện hôm nay. Tôi sẽ nghĩ ra lý do để thay cậu giải thích việc vắng họp… nên cậu làm ơn—”
“Tôi nên mở quán gà chiên.”
“…Hả?”
Dowon lấy khăn giấy lau miệng, thong thả đứng dậy.
Theo ký ức của cậu, ngày 14 tháng 9 năm XX, chính là một tuần sau khi bị Eungyeol từ chối.
Ký ức đó quá rõ ràng, đến giờ vẫn còn in hằn.
Vậy nên thời điểm hiện tại—phải là đầu hoặc giữa truyện, tức là khi mọi thứ vẫn chưa bị cố định hoàn toàn.
Mặc dù nhân vật Cha Dowon đã bị tác giả xỏ mũi và chết bất ngờ, nhưng vai trò của cậu trong truyện lại rất quan trọng.
Bởi vì chính nhờ Cha Dowon, ba ứng cử viên công còn lại mới dần nhận ra tình cảm của họ dành cho Lee Eungyeol.
Tức là, nếu nhân vật này từ chối làm theo kịch bản, câu chuyện sẽ rối tung.
“Giám đốc… quán gà chiên? Cậu đang nói gì vậy…”
Wonjin lật đật chạy theo, mặt mày rối rắm.
PetitRollang, vì ngươi đã dám đùa giỡn với ta, nên đừng mong câu chuyện này còn đi theo hướng mà ngươi muốn.
Dowon nhếch môi cười, nụ cười méo mó mang đầy mùi “phá truyện”.
Cậu hất tay thoát khỏi Wonjin, quay về nhà, ngồi xuống trước laptop.
Gõ lại từ khóa “ChiếmHữuĐiênCuồngCông”, lần này cậu tìm được một bài viết khác, có vẻ là thông tin thật.
Dowon chăm chú đọc đến cuối.
Tóm lại, “ChiếmHữuĐiênCuồngCông” là kiểu nhân vật thuộc bên “công”, có tính cách chiếm hữu cực đoan, địa vị cao, giàu có, chỉ uống nước khoáng Evian, chỉ dùng hàng hiệu, và phát rồ vì người mình yêu.
Nói cách khác, đây là từ khóa nhân vật gán kèm vào tính cách và hình tượng mà tác giả muốn xây dựng.
Vậy nếu cậu phá vỡ hoàn toàn cái hình mẫu ấy, chẳng phải truyện cũng sẽ bị phá hỏng sao?
Nghĩ vậy, Dowon bèn mua vài bộ truyện có gắn thẻ “ChiếmHữuĐiênCuồngCông” và bắt đầu đọc.
Hay dở gì không quan trọng.
Quan trọng là phải phân tích cho bằng được.
Sau một đêm nghiền ngẫm, cậu đã nắm rõ tất tần tật đặc điểm của kiểu nhân vật này.
“Thú vị thật.”
Dowon gập laptop, nhìn điện thoại. Trên màn hình hiện ra cuộc gọi nhỡ từ Ha Wonjin, lúc 5 giờ sáng.
Có vẻ cậu đã mải mê nghiên cứu quá mức.
Dowon đứng dậy, khoác áo vest rồi bước ra ngoài, ghé vào cửa hàng tiện lợi gần nhà.
“Chào quý khách,” nhân viên chào mà như thở dài.
Cậu đi tìm kéo, nhưng tiệm chỉ có kéo bếp. Dù sao cũng được, cậu mua luôn.
Về đến nhà, Dowon vào thẳng nhà tắm.
Cậu chống tay lên thành bồn rửa mặt, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trong gương.
Chân mày rậm, ánh mắt sắc lạnh, gò má góc cạnh, tóc vuốt keo chỉnh chu… Gương mặt này—một yandere chính hiệu.
Càng nhìn càng thấy ghét.
Nét mặt này như đang hét lên: “Tôi là ChiếmHữuĐiênCuồng đây, yêu tôi đi!”
Không do dự, Dowon kéo tóc mái xuống và cắt phăng bằng kéo bếp.
Cạch. Cạch.
Tiếng kéo cắt tóc vang lên giòn giã.
Dowon cắt không theo bất kỳ chuẩn mực nào, tay đưa đến đâu thì cắt đến đó.
Một lúc sau, cậu phủi tóc rơi trên mặt, nhìn lại gương lần nữa.
Tóc mái ngắn tủn, không đều, xéo bên nọ, lẹm bên kia. Nhìn cứ như bị chó gặm.
Không một yandere nào trong truyện lại có cái đầu thảm họa thế này.
“Hê… hê hê…”
Dowon bật cười lớn. Nhưng chỉ vài giây sau, cậu tự khựng lại.
Không, phải cười nhẹ nhàng thôi. Như kiểu nhân vật phụ vô hại ấy.
Lau tạm tóc bằng khăn, Dowon lôi tủ quần áo ra xem.
Bên trong toàn vest, sơ mi, cà vạt. Đúng kiểu “công sở bảnh bao”.
Cậu quyết định phải thay đổi hoàn toàn hình tượng.
Mặt trời vừa mọc. Chắc không lâu nữa Wonjin sẽ lại đến. Tốt hơn hết là nên chuồn đi trước.
Chỉ mới về nhà được vài tiếng, giờ cậu lại lang thang ngoài đường, tìm cửa hàng mở sớm để mua đồ.
Nhưng còn quá sớm, hầu hết tiệm vẫn đóng cửa.
Dowon bèn ngồi ở công viên, ngắm bồ câu, nhìn dòng người đi làm sáng sớm.
Lâu lắm rồi cậu mới có thời gian sống lãng phí như vậy.
Phí phạm thật. Từng phút từng giây đều quý báu, vì không biết lúc nào tác giả lại “ra tay”.
Điện thoại lại sáng lên. Ha Wonjin gọi.
Tất nhiên, Dowon tiếp tục lờ đi.
Một lúc sau, khu phố dần dần rục rịch. Các cửa tiệm bắt đầu mở cửa.
Cậu thấy một cô chủ tiệm quần áo vừa mở khóa, liền đi theo vào.
Tiệm chưa bật đèn, chưa bật nhạc, chưa sắp đồ. Chủ tiệm ngạc nhiên nhìn cậu:
“Anh là khách hả? Tiệm chưa xếp đồ xong đâu ạ…”
Dowon không để tâm đến lời nói đó. Cậu đã đợi đủ rồi. Không muốn phí thời gian thêm.
Cậu bắt đầu lục tung mấy giá quần áo, chọn toàn đồ mà một yandere sẽ không bao giờ mặc.
Cô chủ nhìn thì bối rối, nhưng rồi cũng bật đèn, bật nhạc, đành giúp khách thử đồ.
Dowon chọn mấy món trông… khó đỡ vô cùng: áo hoodie in chữ kì quặc, quần hoa hoét lòe loẹt. Mấy thứ không ai bình thường dám mặc.
Cậu bỏ qua toàn bộ đồ đẹp, sang, chỉ mua đồ xấu.
Không dừng lại ở một tiệm, Dowon tiếp tục shopping ở các cửa hàng khác. Đồ cậu mua bao gồm:
Quần nỉ hồng in hoa văn báo
Áo sơ mi caro đỏ-vàng-tím
Dép tổ ong gắn đầy bông hoa nhựa
Túi xách lỉnh kỉnh hai tay, Dowon bước ra khỏi cửa tiệm cuối cùng, gió sáng thổi qua, nụ cười mãn nguyện hiện rõ trên mặt.
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Tỏi
—
T bắt đầu thấy ngại rồi…
hóng chap mới, không biết có bản engsub không ạ?