Chương 7
Chương 7
Sau khi đi hết tiệm này tới tiệm khác, cũng đã gần 11 giờ trưa. Nghĩ chắc Ha Wonjin đã bỏ cuộc và quay về công ty, Dowon thong thả trở về nhà.
Vừa bước ra khỏi thang máy, cậu đã đối mặt ngay với Wonjin đang đứng chờ sẵn trước cửa.
“Giám đốc Cha, cậu không nghe máy! Cậu đi đâu vậy chứ?!”
Wonjin vừa nghiến răng vừa cố sắp xếp lại suy nghĩ, định bụng sẽ nói cho ra lẽ.
Nhưng khi thấy phần tóc mái của Dowon bị cắt xéo một cách thảm họa, bao nhiêu lời muốn nói lập tức bay biến.
Anh ta chớp mắt liên tục, rồi tháo kính ra dụi mắt như thể nhìn nhầm.
Dowon lơ đẹp phản ứng đó, tiến lại nhập mật mã cửa.
“Giám đốc Cha, tóc của cậu… đã xảy ra chuyện gì vậy? Cậu cắt ở đâu? Có… có khiếu nại với nhà tạo mẫu chưa? Trẻ con cầm kéo còn cắt đẹp hơn đó!”
“Tôi xin lỗi vì còn thua cả trẻ con.”
Wonjin sững người, há miệng như cá mắc cạn, không giấu nổi cú sốc.
“Cậu… tự cắt hả?”
“Đúng vậy.”
“…Nhìn kỹ thì… cũng có nét… độc đáo…”
Câu nói lí nhí của Wonjin bị Dowon bỏ qua. Cậu mở cửa bước vào, đang định đóng lại thì Wonjin lẹ làng thò chân chặn cửa.
Một cuộc giằng co diễn ra giữa kẻ muốn đóng và người nhất quyết không buông.
“Đừng làm phiền nữa, về đi cho tôi nhờ!”
“Chủ tịch… Chủ tịch dặn tôi phải đưa cậu đến gặp ngài. Ngài muốn nói chuyện trực tiếp.”
Nghe vậy, Dowon bỗng buông tay khỏi nắm cửa. Wonjin đang kéo cửa từ bên kia lập tức lảo đảo ngã về sau.
Nói chuyện à. Tốt thôi. Mình cũng có chuyện muốn nói với ông ta.
“Được. Tôi thay đồ xong sẽ ra.”
“…Thật sao?” Gương mặt Wonjin đầy nghi hoặc.
“Cậu thấy tôi từng nói dối bao giờ chưa? Đợi ngoài đó đi.”
Miễn cưỡng, Wonjin rút chân khỏi khe cửa. Cánh cửa khép lại, Dowon đi thẳng tới bàn làm việc.
Cậu mở laptop, soạn đơn xin nghỉ việc.
Mười mấy năm tuổi trẻ cậu đã dốc hết cho công ty này, nhưng đến giờ, không còn vướng bận gì nữa.
Gấp gọn lá đơn lại, cậu lấy hết đống quần áo mới mua trải ra giữa sàn.
Lần này gặp ông nội mà, phải ăn mặc “ra dáng” một chút.
Sau một hồi cân nhắc, Dowon chọn chiếc hoodie hồng chói có in hình trái tim đỏ to tướng, phối cùng quần họa tiết rồng phượng kiểu Trung Hoa, chân mang dép hoa lòe loẹt.
Sau đó, cậu mở cửa bước ra.
Vừa trông thấy, Wonjin táo bón cấp độ 10.
“Cậu… gọi đó là sẵn sàng?”
“Phải. Mình đi được rồi chứ?”
“Cậu… quên là đang tới gặp Chủ tịch rồi sao?”
“Không quên. Chính cậu mới nhắc mà.”
Wonjin đứng như trời trồng, miệng há hốc, không thốt nổi lời.
Dowon bấm thang máy. Cậu bước vào, Wonjin cuống cuồng chạy theo.
Khi thang máy trượt xuống trong im lặng, Wonjin liếc nhìn Dowon, lấy hết can đảm để mở lời:
“Giám đốc… dạo gần đây có chuyện gì xảy ra không? Từ hôm qua đến giờ, cậu cư xử rất lạ. Tôi thật sự lo lắng.”
“Tôi hứa sẽ không nói với ai. Nếu được, cậu tâm sự với tôi một chút có được không?”
Wonjin nhìn Dowon, ánh mắt vừa lo lắng vừa tha thiết, chân mày nhíu thành hình số tám.
Dowon chỉ liếc cậu ta một cái, rồi lại nhìn lên bảng số thang máy.
Trong thoáng chốc ấy, Dowon nhận ra được sơ đồ tổng thể của cốt truyện, cả các nét tính cách của từng nhân vật. Bao gồm cả việc Wonjin từ đầu vốn chẳng ưa gì cậu.
Có khi giờ này cậu ta cũng đang nghĩ gì đó không mấy hay ho trong đầu, dù ngoài mặt vẫn ra vẻ cừu non.
Không đáp, Dowon im lặng cho đến khi thang máy dừng ở tầng hầm.
Wonjin nhanh chóng chạy đến mở cửa xe, lịch sự cúi người:
“Giám đốc Cha, mời lên xe.”
Dowon đang định ngồi vào ghế sau thì chợt nhớ lại một phân cảnh trong bộ truyện công chiếm hữu mà cậu vừa đọc buổi trưa. Thế là cậu… vòng lên ngồi ghế phụ.
“Giám đốc Cha?!”
“Im lặng lái xe đi.”
“…Vâng.”
Wonjin đóng cửa lại, vội vàng leo lên ghế lái. Xe chuyển bánh trong không khí nặng nề.
Dowon nhìn ra ngoài cửa sổ. Chiếc xe này cũng nên đổi.
Làm sao để trông không giống công chiếm hữu nữa?
Đúng lúc đó, một chiếc xe tải chở gà rán chạy ngang qua trước mặt.
Xe gà. Chuẩn bài.
Cậu còn định mở quán gà cơ mà. Có xe sẵn là tiện khỏi bàn.
Cần phải lấy bằng lái hạng một nữa…
Khi Dowon đang đắm chìm trong kế hoạch, Wonjin lén liếc nhìn, rồi dè dặt hỏi:
“Giám đốc, cậu bị stress vì công việc sao?”
“Có gì đâu mà stress.”
Tôi nghỉ việc rồi mà.
Dowon giữ phần đó lại trong lòng.
“Vậy… có phải vì ngài Eungyeol không? Dạo này cậu bảo cậu ấy tránh mặt, không nghe máy…”
Câu trả lời cộc lốc khiến Wonjin càng thêm căng thẳng.
Không biết vì sao, nhưng rõ ràng Dowon đang rất tức giận.
Nhưng trái với lo lắng của Wonjin, tâm trạng của Dowon lúc này lại vô cùng thoải mái.
Bao năm qua cậu gồng mình để không bị ông nội gạt bỏ, còn giờ, tự tay buông ra, lòng nhẹ như không.
Càng nghĩ càng buồn cười.
Chuyến xe kết thúc trong im lặng.
Vừa đến nơi, Dowon không nói một lời, bỏ mặc Wonjin mà đi thẳng vào tòa nhà công ty.
Bộ đồ lòe loẹt của cậu khiến ai nấy ở sảnh tầng một đều quay lại nhìn. Có người còn rì rầm bàn tán.
Dowon đút tay vào túi áo hoodie, lê đôi dép hoa lên tầng cao nhất – nơi ông nội cậu đang chờ.
Trên đường đi, cậu lướt qua hai nhân viên an ninh quen mặt.
“Hôm nay lại vất vả rồi nha.”
“…Giám đốc Cha?”
Hai người họ nhìn Dowon, ánh mắt khó hiểu y hệt Wonjin khi nãy.
“Làm phiền chuyển lời cho ông nội tôi: Giám đốc Cha Dowon tới rồi.”
Họ ngơ ra một giây, rồi nhanh chóng trở lại dáng nghiêm túc. Một người gật đầu rồi rời đi thông báo.
Chẳng mấy chốc, anh ta quay lại, mời cậu vào văn phòng Chủ tịch.
Dowon thả lỏng vai, kéo dài dáng người, sải bước vào trong.
Vừa mở cửa, Cha Heesok đã đứng đợi, gương mặt nhăn nhó, gần như không kiềm được cơn giận.
“Cha Dowon. Cậu bỏ cuộc họp, không đến công ty, không nghe điện thoại. Rồi cái bộ dạng kia là gì hả? Cậu phát điên rồi đúng không? Định nghỉ việc chắc?”
Trước ánh mắt đầy đe dọa ấy, Dowon thản nhiên gật đầu.
“Đúng vậy. Tôi định nghỉ. Nên mới thế này.”
“…Cái gì?”
Không muốn kéo dài, Dowon đưa luôn lá đơn xin nghỉ việc.
“Cái này là gì?!”
“Nếu còn nhìn được thì đọc đi. Đơn xin nghỉ việc.”
Thấy ông nội vẫn còn ngơ ngác, cậu nhấn mạnh thêm:
“Tôi nghỉ việc. Sắp mở quán gà chiên. Từ nay khỏi tìm tôi nữa.”
“Quán… quán gà? Cậu đang nói cái gì vậy hả?”
“Không biết quán gà là gì à? Hay tai ông lãng rồi? Già rồi mà.”
Dowon nhếch môi, cười khiêu khích.
Cha Heesok đứng bật dậy, chỉ thẳng tay vào mặt cháu.
“Cậu… cậu—!”
Ông run rẩy, tay ôm gáy, mặt đỏ gay vì tức.
Bảo vệ trong phòng vội chạy đến đỡ.
Dowon vẫn thản nhiên xoay người rời đi.
Đơn đã nộp. Giờ thì về thôi.
Trước cửa, cậu thấy Wonjin đang đứng đó, mặt mày đờ đẫn.
Không biết đứng đó từ bao giờ nữa.
Dowon phớt lờ, bước ngang qua. Nhưng Wonjin, sau khi đẩy lại gọng kính bạc, vội chặn cậu lại.
“Đơn nghỉ việc? Giám đốc? Cậu chưa nói gì với tôi mà…”
“Giờ thì cậu biết rồi đó.”
Thái độ dửng dưng của Dowon khiến Wonjin đứng đực ra, mắt khẽ rung.
“Tôi không còn là giám đốc ở đây nữa. Cậu cũng khỏi phải khách sáo.
Mà cũng không cần nói chuyện với nhau nữa đâu.”
“Hả… gì cơ…”
Wonjin có vẻ muốn hỏi thêm, nhưng Dowon chẳng định trả lời.
Tôi phải giải thích gì cho cậu chứ? Giờ tôi đã rũ khỏi hình mẫu công chiếm hữu rồi. Tác giả, có đang nhìn đây không?
Dù đã “làm loạn” tới vậy, tác giả vẫn chưa có động tĩnh gì.
Hay là tên đó có vấn đề?
Hoặc lúc mình quay lại chương này để chỉnh sửa, đã xảy ra lỗi? Không chắc, nhưng nếu đúng thì càng hay.
Dowon bật cười với ý nghĩ đó, rồi vội ngưng lại khi nhận ra mình đang cười kiểu công chiếm hữu.
Không được. Phải cười nhỏ nhẹ.
“Tôi đưa cậu về nhé?”
Tưởng mình vừa tuyên bố không cần nói chuyện nữa, vậy mà Wonjin vẫn chưa chịu buông.
“Không cần. À, mà xe tôi cậu cứ dùng đi. Nếu cần, tôi làm giấy sang tên luôn.”
“C-cái gì cơ?!”
“Cảm ơn cậu đã vất vả.”
Dứt lời, Dowon xoay người đi thẳng. Cái xe đó cậu cũng định bỏ mà.
Giờ tiện tay “chuyển nhượng” luôn.
Wonjin đứng ngẩn người, không còn đuổi theo nữa.
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Tỏi
hóng chap mới, không biết có bản engsub không ạ?