Chương 8
Chương 8
Thời gian Dowon dành để tìm kiếm sự công nhận từ ông nội gần như kéo dài bằng cả quãng đời cậu đã sống. Vậy mà, chỉ mất chưa đầy ba mươi phút để cậu tự tay nghỉ việc.
Rời khỏi toà nhà công ty, Dowon lập tức vẫy taxi.
Chưa từng làm việc này bao giờ, cậu hụt mất vài chiếc liền. Mãi đến chiếc thứ ba chạy qua, Dowon mới giơ tay đúng kiểu… và thành công lên xe.
Lần sau thử đi xe buýt hay tàu điện ngầm cũng được.
Dowon tự ghi nhớ điều đó trong đầu khi trở về nhà.
Bước qua cửa, không gian nội thất hiện đại đập vào mắt. Giấy dán tường đen trắng phối hài hòa, sàn lát đá cẩm thạch bóng loáng, rèm cửa phòng khách vén sang một bên để lộ khung cảnh sông Hàn thơ mộng.
Dowon đi vòng quanh căn nhà rộng rãi mà lạnh lẽo, chợt nhận ra nơi này… y chang nhà của một công chiếm hữu điển hình.
Vậy là quyết định rồi. Phải thay đổi mọi thứ.
—
Wonjin, người từng là thư ký của Dowon, mang vẻ ngoài hiền lành, tận tụy, lại luôn lễ phép.
Nhưng… cậu ta có một bí mật không ai biết.
Cậu ta là thành viên cốt cán của một diễn đàn online chuyên… xả stress vì sếp:
“Căn bệnh mang tên Sếp.”
Tên gọi ngắn gọn hơn là: “Sếp-bệnh.”
Wonjin đã đăng không ít bài về Dowon lên diễn đàn này. Dần dà, cậu ta thành “cựu chiến binh kỳ cựu”, thậm chí còn được gọi là “nhân viên danh dự.”
—
[Một ông sếp điên đột nhiên đòi mở quán gà chiên]
20XX.09.14
[1000WON]
Một người thậm chí không biết ăn gà bằng tay lại đòi mở quán gà… Nghiêm túc chứ? Không hiểu sao tự nhiên lại muốn thế, chỉ mong họ chịu đi làm cho tử tế là mừng rồi.
[Phản hồi]: Có phải cái ông sếp mà cậu hay phàn nàn không?
[1000WON]: Đúng. Chính cái ông sếp tâm thần đó.
—
Mỗi khi bị Dowon làm cho phát điên, Wonjin lại lên diễn đàn trút giận.
Dowon không dùng mạng xã hội hay lướt diễn đàn, nên gần như không có khả năng phát hiện. Đây là cách phản kháng nhỏ nhoi, kín đáo của Wonjin.
Hôm Dowon nộp đơn nghỉ việc, tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy, Wonjin đã lập tức lên diễn đàn viết bài mới:
—
[Sếp tôi nghỉ việc rồi]
20XX.09.15
[1000WON]
Mấy ông à… Cái ông sếp tâm thần đó nghỉ việc thật rồi. Nhưng vì sao mới được chứ? Tôi không hiểu nổi.
[Phản hồi]: Biết đâu ông ta chỉ muốn nghỉ thật mà? Chúc mừng cậu được tự do nha lol
[1000WON]: Ông ta từng nghiện công việc, vậy mà giờ đùng cái nghỉ. Bộ được giác ngộ tâm linh hay là tìm ra giấc mơ mới à?
—
Dân trong diễn đàn hoàn toàn không biết sếp của Wonjin là giám đốc tập đoàn Seongjin.
Giác ngộ tâm linh? Giấc mơ mới?
Không đời nào một người như Cha Dowon, có tất cả mọi thứ trong tay, lại nghỉ việc vì mấy lý do như thế.
Wonjin càng nghĩ càng không hiểu nổi.
—
Vài ngày sau, Wonjin đứng trước cửa nhà Dowon, thở dài ngao ngán.
“Đơn nghỉ việc vẫn chưa được xử lý,” Chủ tịch bảo thế, “Nên nếu thằng nhóc Cha Dowon đó quay lại, quỳ xuống xin tha, ta còn xem xét.”
Wonjin đã gọi cho Dowon không biết bao nhiêu lần để truyền đạt lời nhắn đó. Nhưng cậu chẳng bao giờ bắt máy.
Giờ đứng trước cửa nhà, Wonjin cũng không chắc người kia có mở cửa hay không.
Dù vậy, cậu vẫn nuốt khan một cái, bấm chuông.
Không ngờ, trái với dự đoán, cửa mở ngay lập tức.
“Cậu đến làm gì?”
Dowon hiện ra ở cửa—khiến Wonjin đơ người toàn tập.
“Giám đốc Cha? Cái… cái bộ đồ đó là sao vậy?”
Một bộ đồ ngủ hình khủng long màu xanh lá. Phải, đồ ngủ khủng long.
Chưa kịp tiêu hóa cú sốc, Wonjin thấy Dowon khoanh tay lạnh nhạt.
“Nói lẹ rồi đi.”
“À… xin lỗi, nhưng… có thể vào nhà nói chuyện được không? Chậm lại một chút thôi…”
Wonjin cố lách mắt nhìn vào trong. Mới đứng ngoài cửa thôi mà đã thấy không khí trong nhà… có gì đó không ổn.
Đây không phải là Giám đốc Cha mà cậu từng biết.
Sau một thoáng ngập ngừng, Dowon cũng bước sang một bên, ra hiệu cho vào.
Chặn khách ngoài cửa thì yandere quá. Mình không làm nổi.
—
Bên trong căn nhà vốn gọn gàng, tối giản ngày nào, giờ tràn ngập tiếng hoạt hình trẻ con.
Tường dán đầy sticker Pororo, ghế sofa màu hồng sậm, rèm cửa trắng viền bèo.
“…Tôi đang nằm mơ sao?”
Không biết nhìn vào đâu, Wonjin đành chăm chăm nhìn sau đầu Dowon.
“Vậy, cậu tới có việc gì?”
Dowon đứng trước bàn ăn, tay đang xay đá bằng máy làm đá bào.
Wonjin chớp mắt. Sao nhà này lại có cái máy đó?!
Dù thế, cậu vẫn cố giữ bình tĩnh. “Giám đốc… Cậu thích ăn đá bào à?”
“Lần đầu thử thôi. Cũng ổn.”
Nghe đâu cậu ta còn lấy nước suối Avian để làm đá.
Trên đời chắc không có yandere nào như vậy.
Nếu là truyện, tác giả miêu tả cảnh này kiểu gì đây?
Dowon rưới sốt sô-cô-la lên đá bào, còn nắn thành hình ngôi sao.
Khi đưa bát cho Wonjin, cậu ta do dự nhận lấy.
“Đây. Ngồi xuống ăn đi.”
“…Cảm ơn.”
Dowon đưa thêm cái muỗng. Là muỗng Pororo.
Wonjin trố mắt nhìn hình chim cánh cụt đang nháy mắt trên cán muỗng.
—
“Rồi, cậu tới đây làm gì?”
“À… trước tiên, cái này.”
Wonjin lôi ra một món trong túi áo khoác. Là chìa khóa xe.
“Chìa khoá xe của tôi? Tôi cho cậu rồi mà.”
“Không… tôi không nhận được đâu. Quá mức rồi. Xe đậu trong hầm đó…”
“Không nhận thì vứt đi. Đừng rườm rà.”
Dowon vừa cắt lời vừa bĩu môi.
Wonjin khựng lại.
Nghỉ giám đốc, không cần xe, giờ còn mặc đồ khủng long…
Chẳng lẽ—
Không thể nào.
Không đời nào Cha Dowon, người chẳng thiếu thứ gì, lại…
Wonjin lắc đầu, cố xua đi ý nghĩ vớ vẩn.
“Không khí ở đây… thay đổi thật đấy. Hồi trước không như vậy.”
“Cảm ơn đã để ý. Giờ thì, cậu tới để nói gì?”
Dù Wonjin cố kéo câu chuyện theo hướng nào, Dowon cũng lái về chủ đề chính.
Wonjin siết tay, cuối cùng cũng mở lời:
“Chủ tịch nói… nếu cậu quay lại bây giờ, ngài sẽ tha thứ.”
Vừa dứt câu, Dowon phì cười.
Người tự tay nộp đơn xin nghỉ… giờ lại được “tha thứ”?
Thật đúng là cái ông già ngạo mạn tới mức vô lý.
“Bảo ông ta… nếu muốn tôi quay lại thì quỳ xuống van xin đi.”
“…Giám đốc Cha, cậu vừa gọi Chủ tịch là… ông già?”
“Giám đốc Cha gì nữa. Tôi đâu còn là giám đốc. Nếu chỉ vậy thì cậu về đi. Hy vọng không gặp lại.”
Cậu ta chỉ tay ra cửa, ra hiệu tiễn khách.
Biết không thể lay chuyển, Wonjin đứng dậy.
“Vậy… tôi sẽ báo lại với Chủ tịch rằng cậu không định quay về.”
“Ừ. Báo đi.”
—
Wonjin bước đến gần cửa.
Cậu đã tính rời đi. Nhưng chẳng hiểu sao… lại không đành lòng.
Một suy nghĩ lén len vào đầu: Hay là… Dowon đang nghĩ quẩn?
Bất an dâng lên, Wonjin quay lại hỏi:
“Giám đốc Cha, tôi không có ý mạo phạm… nhưng… có phải cậu đang định làm chuyện gì… dại dột không?”
RẦM!
Một tiếng động lớn vang lên từ phía sau.
Hốt hoảng, Wonjin lao về nơi phát ra âm thanh.
“Giám đốc Cha?! Có chuyện gì vậy?!”
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Tỏi