Chương 2: Lời Nguyền Dưới Ánh Sáng
- Trang chủ
- Xuyên Không, Tôi Gặp Phải Anh Ấy
- Chương 2: Lời Nguyền Dưới Ánh Sáng - Chương 2
Sáng sớm, sương mù giăng kín sân trường Minh Đức, mỏng manh như tấm màn che giấu những bí mật cõi vô hình. Tiếng chuông báo giờ học vang lên, sắc lạnh, át đi tiếng thì thầm của đám học sinh. Trong thế giới này, ma quỷ không phải truyền thuyết – chúng rình rập khắp nơi, từ ngõ hẻm tối tăm đến hành lang trường học. Vì thế, trường Minh Đức, như mọi ngôi trường, bắt buộc học sinh học môn Trừ Tà, nơi họ được dạy cách vẽ bùa, niệm chú, và nhận diện âm khí. Nhưng không phải ai cũng thành thạo, và không phải ai cũng đủ can đảm đối mặt với bóng tối.
Linh Viêm ngồi vắt vẻo trên bệ cửa sổ lớp 11A1, chân đung đưa, miệng ngậm cây kẹo mút cherry đỏ rực. Nụ cười rạng rỡ của cậu làm sáng cả góc phòng, nhưng ánh mắt lấp lánh một tia tinh quái. Sau vụ “xử lý” tên tóc vàng Khang hôm qua bằng một lá bùa phong ấn, cả lớp đã xì xào về cậu – “tân binh quái lạ” là biệt danh mới.
“Cậu ta làm gì mà thằng Khang run như cầy sấy thế?”
“Tôi thấy luồng gió lạnh, chắc là bùa cấp cao!”
“Cậu ta… là thiên tài trừ tà à?”
Linh Viêm nghe hết, nhưng chỉ nhún vai, cắn kẹo răng rắc. “Thiên tài? Haha, chỉ muốn vui vẻ thôi!” cậu lẩm bẩm, mắt lấp lánh. Lời đồn không làm cậu bận tâm. Với những mảnh ký ức mơ hồ từ kiếp trước – trận chiến với quỷ dữ, những lá bùa rực cháy – Linh Viêm biết mình không thuộc về đám học sinh non nớt này. Nhưng cậu thích sân khấu này, và cậu sẽ chơi theo cách của riêng mình.
Giờ ra chơi, sân trường náo nhiệt. Linh Viêm lách qua đám đông, tay cầm quyển Trừ Tà I, miệng huýt sáo. Cậu đang định tìm góc yên tĩnh để kiểm tra lá bùa mới thì một bóng người chắn lối. Sở Hành, “đại ca” trường Minh Đức, đứng sừng sững, ánh mắt sắc như dao. Đám đàn em sau lưng hắn cười khẩy, vài tên cầm bùa giấy nhưng rõ ràng chỉ để khoe mẽ.
“Nghe nói mày dám dùng bùa với đàn em của tao?” Sở Hành gằn giọng, tay siết chặt một lá bùa cấp thấp. “Thằng Khang giờ cứ lẩm bẩm như bị quỷ ám. Mày đã làm gì với nó? Mày nghĩ mày ngon hơn tao ở môn Trừ Tà à?”
Linh Viêm nghiêng đầu, nụ cười toe toét. “Ngon hơn? Chà, tôi chỉ giúp cậu ta bình tĩnh chút thôi! Hắn tự ngã, tôi vô can!” Cậu giơ tay, ra vẻ ngây thơ, nhưng ánh mắt lấp lóe thách thức.
“Vô can?” Sở Hành nhếch môi, tiến sát. “Mày dám làm loạn ở địa bàn của tao, còn dọa khiến cả đàn em tao sợ hãi đến mất mặt với thiên hạ. Mày nghĩ mày là ai? Có tin tao xử lý mày với không?!”
Nụ cười của Linh Viêm khựng lại. Đôi mắt cậu tối sầm, như bóng đêm vừa trỗi dậy. “Xử lý tôi?” Cậu lặp lại, giọng vui vẻ nhưng lạnh đến rợn người. “Cậu nghĩ cậu có khả năng này không? Hổ không gầm cậu tưởng tôi là Hello Kitty chắc?” Không để Sở Hành đáp, Linh Viêm rút từ túi áo một mảnh giấy vàng, ký tự đỏ loang như máu tươi.
Cậu búng tay. Mảnh giấy bay lên, lơ lửng, rồi bùng cháy thành ngọn lửa xanh kỳ lạ. Đám đàn em hét lên, lùi lại. Một luồng âm khí sắc lạnh quét qua sân, mang theo tiếng rít như lời nguyền từ cõi vô hình. Sở Hành ôm cổ, mặt tái mét, chân như bị trói bằng xích vô hình. Hắn trợn mắt, mồ hôi túa ra.
“Đừng tự tiện đe doạ người khác trong khi sự hiểu biết về người ta chưa đến một phần, đại ca ạ,” Linh Viêm mỉm cười, nụ cười rạng rỡ nhưng sắc như lưỡi dao. “Lần sau, bùa này sẽ không chỉ trói cậu đâu a.” Cậu búng tay lần nữa, ngọn lửa xanh tắt ngúm, và Sở Hành ngã khuỵu, thở hổn hển.
Đám đông xung quanh chết lặng. Vài học sinh lẩm nhẩm câu chú trừ tà cấp thấp, tay run rẩy. Ở góc sân, Hứa Lăng, hội trưởng hội học sinh, đứng dựa cột, đẩy gọng kính. “Bùa cấp cao… không có trong sách Trừ Tà I,” cậu ta nghĩ thầm, ánh mắt sắc bén quét qua Linh Viêm. “Cậu ta là ai chứ?”
Giờ Trừ Tà, lớp 11A1 im phăng phắc. Giáo viên, cô Minh, đang giảng về cách nhận diện âm khí từ ma quỷ cấp thấp. Linh Viêm ngồi góc lớp, nghịch ngợm vẽ ký tự bùa lên mép vở, nụ cười không tắt. Cậu cảm nhận được một luồng âm khí lẩn khuất trong trường, mạnh hơn hôm qua. “Có thứ gì đó đang di chuyển,” cậu nghĩ, nhưng vẫn giữ vẻ vô tư.
“Linh Viêm!” Cô Minh gọi. “Vẽ bùa phong ấn cấp hai lên bảng!”
Linh Viêm nhảy khỏi ghế, cười tươi. “Dạ vâng, thưa cô!” Cậu cầm phấn, vẽ nhanh những ký tự phức tạp, chính xác đến từng nét. Cả lớp há hốc, vài người thì thầm: “Đó… là không phải cấp hai mà… mà là bùa cấp ba!” Cô Minh cau mày, nhưng chỉ ghi chú vào sổ, không nói gì.
Trình Thước, ngồi hàng đầu, nhìn Linh Viêm, ánh mắt đầy nghi hoặc. Khi Linh Viêm trở lại chỗ, cậu ta thì thầm: “Cậu học bùa đó ở đâu? Nó không có trong sách giáo khoa.”
Linh Viêm nháy mắt. “Bí mật không thể bật mí! Muốn học không, người anh em?” Cậu cười lớn, nhưng Trình Thước không đáp. Cậu ta cảm thấy một luồng khí kỳ lạ từ Linh Viêm – không phải âm khí, mà là một thứ gì đó… quen thuộc, như ký ức từ một giấc mơ xa xôi.
Bất chợt, một giọng nói rụt rè vang lên. “Linh Viêm… tôi là Diệp Vân.” Một nam sinh gầy gò, tóc che nửa mặt, đứng cạnh bàn, mắt không rời Linh Viêm. “Tôi thấy cậu vẽ bùa… giỏi lắm. Tôi… muốn học hỏi từ cậu. Có thể nói chuyện không?”
Linh Viêm nghiêng đầu, nụ cười rạng rỡ. “Chào mừng gia nhập với hội của tôi!” Cậu vỗ vai Diệp Vân, nhưng ánh mắt lướt qua, nhận ra một luồng âm khí mờ nhạt bám vào cậu ta. “Hửm, có thứ gì đó trên người cậu ấy,” Linh Viêm nghĩ, nhưng giữ nụ cười. “Được thôi, Diệp Vân! Chúng ta sẽ là bạn tốt!”
Diệp Vân đỏ mặt, lùi lại, nhưng ánh mắt vẫn dán vào Linh Viêm, như bị cuốn hút bởi thứ gì đó không thể giải thích.
Cuối ngày, Linh Viêm dừng chân bên gốc bàng già ngoài sân trường. Cậu lôi một lá bùa khác, thì thầm câu chú. Lá bùa sáng lên, rồi tan vào không khí. “Có thứ gì đó đang rình rập,” cậu lẩm bẩm, nụ cười không tắt. “Nhưng cứ chờ xem, tôi sẽ lôi mày ra ánh sáng.”
Xa xa, Trình Thước nhìn bóng lưng Linh Viêm, lòng đầy nghi hoặc. Tim cậu đập nhanh hơn mỗi khi gần Linh Viêm, như đang gọi tên một ký ức bị chôn vùi từ lâu. Ở góc khác, Hứa Lăng đứng lặng lẽ, tay ghi chú gì đó vào sổ, ánh mắt không rời khỏi Linh Viêm.
Bóng tối dần nuốt chửng sân trường. Một tiếng rít khẽ vang lên, như lời thách thức từ cõi vô hình.